Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 270. Sự khủng bố của Thiên Tâm! Bốn thành viên đội Trảm Lỗ khẳng khái chịu chết! (2)



Chương 270. Sự khủng bố của Thiên Tâm! Bốn thành viên đội Trảm Lỗ khẳng khái chịu chết! (2)




Thiên Tâm dừng chân, dường như có chút bất ngờ.
Theo lý thuyết, Vưu Thế Phi không thể nào phá tan sự trấn áp từ Sát Lục Ý Cảnh của hắn được.
Thế nhưng lúc này Vưu Thế Phi đã đánh vỡ sự trấn áp của Sát Lục Ý Cảnh.
“Bí pháp à?”
Thiên Tâm như cũng đã hiểu ra.
Vưu Thế Phi thi triển một loại bí pháp khiến sức mạnh tăng lên tới vạn đỉnh chỉ trong nháy mắt.
Sức mạnh khủng bố nhường ấy không phải thứ là Sát Lục Ý Cảnh có thể trấn áp được.
Nhưng muốn thi triển bí pháp này thì cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
“Phốc.”
Ngay sau đó Thiên Tâm chỉ một ngón tay.
Ngón tay hắn nhanh tới cực điểm.
Nháy mắt đã hạ xuống ấn đường Vưu Thế Phi.
Vưu Thế Phi ngừng lại, ánh mắt đột nhiên rã rời.
Đầu hắn đã bị ngón tay của Thiên Tâm đụng nát.
“Bùm” một tiếng.
Thi thể Vưu Thế Phi ngã xuống mặt đất.
Chết!
Đội Trảm Lỗ giờ đây ngoài Lục Trường Sinh ra thì bốn người khác đều đã chết.
Có điều dù Vưu Thế Phi chết nhưng khóe miệng vẫn nở một nụ cười.
Bởi vì bốn người bọn họ đã tranh thủ được thời gian cho Đao Thập Nhị chạy trốn.
Dù chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn.
Thế nhưng dù thời gian có ngắn ngủi tới mấy thì cũng đủ để Đao Thập Nhị tới gần thành Bắc Lăng rồi.
Thiên Tâm không đuổi theo nữa.
Hắn đứng nhìn Đao Thập Nhị từ xa.
Lúc này Đao Thập Nhị đã tới gần thành Bắc Lăng.
Hắn quay phắt người, ánh mắt cũng nhìn về phía Thiên Tâm.
Tầm mắt hai người đụng độ ngay giữa không trung.
“Bốn người họ đều vì ngươi mà chết, nhưng họ đáng để kính trọng.”
“Thi thể họ để lại cho ngươi, tiếp theo còn có ai có thể đổi mạng để cứu ngươi nữa đây?”
Thiên Tâm nói xong câu này thì quay người rời đi.
“Vèo vèo vèo.”
Lúc này, trong thành Bắc Lăng cũng đã có rất nhiều võ giả chạy ra.
Họ lao băng băng tới.
Đám người này đều đã chứng kiến cảnh tượng diễn ra bên ngoài thành khi nãy.
Đây chính là Thiên Tâm!
“Mang thi thể họ trở về rồi thu xếp ổn thỏa đi.”
Lục Trường Sinh nói xong thì xoay người quay về thành Bắc Lăng.
Đám người thấy vậy chỉ ngỡ ngàng nhìn nhau.
Thế nhưng họ cũng không nói gì.
Tới cả Thiên Tâm cũng đã ra mặt.
Đội Trảm Lỗ ngoại trừ Đao Thập Nhị thì bốn người khác đều đã bị giết hại.
Đối với võ giả của vương triều Đại Ngư mà nói, đây đúng là một đòn đả kích cực nặng!
“Làm sao đây? Thiên Tâm thế mà lại ra tay thật.”
“Sao Thiên Tâm lại tìm được vị trí của đội Trảm Lỗ nhỉ?”
“Đội Trảm Lỗ liệu còn cơ hội gây dựng lại không?”
“Cũng may Đao Thập Nhị không làm sao.”
Rất nhiều người đều đang bàn tán về chuyện này.
Thậm chí giờ võ giả của vương triều Đại Ngư cũng không dám tới chiến trường Bắc Vực nữa.
Nếu tới đó thì chỉ có một con đường chết.
Cuối cùng nghe nói Tống Vô Tình đã ra tay dọn dẹp chiến trường Bắc Vực một lượt.
Sau đó Thánh Nguyên Nhất bên phía Bắc Lỗ cũng ra mặt, giữa hai bên nổ ra một trận đại chiến kịch liệt.
Cuối cùng Tống Vô Tình bị thương, mà Thánh Nguyên Nhất cũng không khá hơn là mấy.
Thậm chí Tống Vô Tình còn có vẻ nhỉnh hơn Thánh Nguyên Nhất một chút, coi như hắn đã đánh bại được Thánh Nguyên Nhất.
Sau trận chiến ấy xếp hạng trên bảng Thần Lực cũng đã có nhiều thay đổi.
Thiên Tâm vẫn đứng trên vị trí đầu bảng như cũ, mà người đứng thứ hai lại trở thành Tống Vô Tình, thứ ba là Thánh Nguyên Nhất.
Bảng Thần Lực lại đổi mới lần nữa.
Nhưng lần này trên bảng đã không còn tên Vưu Thế Phi, Dương Chân, Đồng Huyền và Thiết Uyên nữa.
Tuy thế vẫn có tên Đao Thập Nhị như cũ.
Nhưng xếp hạng của hắn cũng không tăng mấy, chỉ từ số sáu mươi lăm lên tới sáu mươi mốt.
Thậm chí sau khi đội Trảm Lỗ thất bại thì cũng chẳng còn mấy người nhớ tới đám người Vưu Thế Phi đã chết.
Mà Đao Thập Nhị gần như cũng đã mai danh ẩn tích, giờ chẳng còn mấy người bàn chuyện về Đao Thập Nhị nữa rồi.
Tuy không có đội Trảm Lỗ nhưng cũng may Tống Vô Tình đã ra tay, thế nên vương triều Đại Ngư cũng dần ổn định được tình hình trên chiến trường Bắc Vực.
Chẳng qua xét về tổng thể thì vương triều Đại Ngư vẫn đang rơi vào thế yếu như cũ.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày.
Bảng Thần Lực liên tục đổi mới.
Chiến trường Bắc Vực cũng có thêm rất nhiều võ giả mạnh mẽ.
Loạn thế tất nhiên sẽ có anh hùng!
Những cái tên xa lạ tỏa sáng trên chiến trường Bắc Vực.
Chẳng còn mấy người nhớ rõ Đao Thập Nhị khi ấy, đội Trảm Lỗ khi ấy nữa rồi.
Lục Trường Sinh vẫn ở trong tiểu viện của mình.
Trong thời gian nửa năm Lục Trường Sinh thậm chí còn không bước ra khỏi tiểu viện một bước.
“Tách.”
Lục Trường Sinh mở mắt.
Hắn thản nhiên nói: “Ngươi đã trèo tường vào rồi sao còn đứng bên ngoài làm gì?”
Trong sân, không biết từ bao giờ lại có thêm một bóng người.
Đây là một nam tử trung niên lạnh lùng tựa như khối băng.
Sau lưng hắn đeo một thanh đao, trên người mặc áo đen.
Nếu có ai trông thấy hẳn sẽ rất kinh ngạc.
Bởi nam nhân này không phải kẻ bình thường.
Hắn là Tống Vô Tình!
Người xếp thứ hai trên bảng Thần Lực, kẻ gần với Thiên Tâm nhất!
Hơn nữa Tống Vô Tình còn đánh thắng Thánh Nguyên Nhất, cường thế giành lấy vị trí thứ hai này từ tay đối phương nữa kìa!
Khi mọi người gần như đều đã quên đội Trảm Lỗ và Đao Thập Nhị, thì Tống Vô Tình lại tới tiểu viện tìm Đao Thập Nhị.
“Đao Thập Nhị, ngươi vẫn không định ra ngoài sao?”
“Nếu hai ta tổ đội thì chắc chắn có thể giết hết đám người Bắc Lỗ.”
“Có ta ở đây đội Trảm Lỗ cũng sẽ không dẫm vào vết xe đổ khi trước.”
Tống Vô Tình lạnh lùng nói.
“Đây là lần thứ ba rồi!”
“Nửa năm qua cứ cách hai tháng ngươi sẽ lại tới một lần, chịu khó thật đấy.”
“Vậy ta hỏi ngươi một câu, ngươi giết được Thiên Tâm không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Tống Vô Tình lặng im.
Lúc lâu sau hắn mới chậm rãi mở miệng: “Ta không giết được Thiên Tâm!”
Dù bên ngoài đồn đại Tống Vô Tình mạnh tới mức nào đi nữa thì tự Tống Vô Tình vẫn biết rất rõ.
Hắn không phải là đối thủ của Thiên Tâm. Hết chương 270.



Bạn cần đăng nhập để bình luận