Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 854: Cùng lên đi, ta muốn đánh mấy chục người! (3)

Chương 854: Cùng lên đi, ta muốn đánh mấy chục người! (3)
Nhưng Lục Viễn trúng một phát Loa Toàn Kình, cả người lại giống như không có bất kỳ phản ứng gì.
Hắn lại nhấc cánh tay lên, cười nói: “Hướng sư tỷ, chút sức này không đủ.”
“Cái gì?”
Trong lòng Hướng sư tỷ chấn động.
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay Lục Viễn.
Nhưng nàng nhìn rất rõ ràng.
Cánh tay Lục Viễn không gãy, cũng không sưng đỏ, cử động cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Giống như Loa Toàn Kình của nàng không có bất kỳ tác dụng gì vậy.
Nhưng bộc phát một lần Loa Toàn Kình, đối với Hướng sư tỷ tiêu hao rất lớn, sao nàng lại có thể không biết, một phát Loa Toàn Kình uy lực lớn như thế nào?
“Lại tới.”
Hướng sư tỷ cắn răng một cái, hóa chưởng thành quyền, mạnh mẽ đánh về phía bụng Lục Viễn.
Bụng, là nơi mềm yếu nhất.
Một khi bị Ám Kình xuyên qua, có thể xâm phạm tới lục phủ ngũ tạng.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn không hề nhúc nhích chút nào, mặc cho Hướng sư tỷ đánh vào bụng.
Hắn vẫn không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Mà Hướng sư tỷ liên tục bộc phát hai lần Ám Kình, thể lực Hướng sư tỷ hao tổn nặng.
Nhưng nội tâm của nàng lại rung động lớn nhất.
Trọn vẹn hai phát Loa Toàn Kình, tuyệt đối sẽ không sai.
Sao Lục Viễn lại giống như không có chuyện gì, lại không phản ứng chút nào?
“Hướng sư tỷ, tới lượt ta.”
Lục Trường Sinh khẽ mỉm cười.
Sau đó đánh ra một quyền.
“Bình bịch”
Một quyền này, Lục Trường Sinh đã thu lại phần lơn sức mạnh.
Nhưng cả người Hướng sư tỷ vẫn giống bị một luồng sức mạnh khổng lồ trực tiếp đánh bay, nặng nề ngã văng ra ngoài, nện ở trên mặt đất.
Trong nhất thời, cả phòng khách luyện võ đều hoàn toàn yên tĩnh.
Rất nhiều người đều không dám tin vào hai mắt của mình.
Hai người Hướng sư tỷ cùng Lục Viễn, đây là đã phân thắng bại rồi?
Có nhìn như thế nào, cũng có chút “diễn”.
Bởi vì đứng ở góc độ người xem, quả thật quá “giả” rồi.
Hai đòn tấn công của Hướng sư tỷ, quả thật mềm nhũn vô lực, sau đó một quyền của Lục Viễn lập tức đánh bay Hướng sư tỷ ra ngoài.
Quá “giả” đi.
Coi như là cố ý thua, cũng không thể “giả” như vậy chứ.
Lục Viễn nhìn thoáng qua chúng đệ tử vây xem, hình như biết được suy nghĩ của bọn họ, cho nên cười nói: “Các ngươi nhìn Hướng sư tỷ giống như không hề dùng chút sức nào, nhưng Hướng sư tỷ đã đánh ra Ám Kình, chỉ là bị ta cản lại thôi.”
“Các ngươi nhiều người như vậy, có thể lần lượt tới thử, mọi người cùng lên đều được.”
“Ta muốn đánh mấy chục người!”
Ánh mắt Lục Trường Sinh không chút kiêng kỵ lần lượt quét qua từng người đệ tử.
Những học biên này nếu đã tới võ quán Phi Hạc luyện võ, rõ ràng đều là loại người huyết khí phương cương, sao có thể chịu được ánh mắt “càn rỡ” như vậy của Lục Viễn?
“Lên.”
Những học viên này cũng sẽ không nói “võ đức” gì đó.
Dù sao, bọn họ cũng chưa từng bước vào cửa, cũng không phải võ giả, thuần tuý chỉ là người đam mê mà thôi.
Quần đấu một người, sao có thể lần lượt lên?
Cho nên, một nhóm khoảng mấy chục người, trực tiếp đánh thẳng về phía Lục Viễn.
Mà quán chủ Phí Thiên Lưu cũng không ngăn cản.
Võ sư truyền thống, cho dù luyện được Ám Kình, vẫn cũng sẽ sợ bị vây đánh.
Một khi bị người vây đánh, quá nửa sẽ bí đánh gần chết.
Dù sao, số lần bộc phát Ám Kình có hạn.
Có thể bộc phát mất lần là hao hết thế lực.
Một người đánh giết mấy chục người?
Đó là muốn chết!
Có lẽ, chỉ có võ sư Hóa Kình, đạt tới cảnh giới không thể thêm nổi cọng lông mới có thể đối phó quần đấu.
Nhưng số lượng cũng không thể quá nhiều.
Nếu không, cũng sẽ hao tổn chết võ sư Hóa Kình.
Phí Thiên Lưu cũng muốn nhìn một chút, “Cực Hạn Võ Đạo Lưu” của Lục Viễn, đối mặt với quần đấu, thì sẽ bộc lộ như thế nào?
Thật ra thì trong lòng Phí Thiên Lưu đã rất kinh hãi.
Thậm chí đối với võ thuật đều có chút dao động.
Khi hắn dựa vào Loa Toàn Kình mấy chục năm, lại không hề có tác dụng với một người trẻ tuổi như Lục Viễn.
Niềm tin trong lòng hắn lúc này cũng bắt đầu sụp đổ.
Giờ phút này, trong phòng khách.
Đối mặt với mấy chục người vậy đánh, Lục Trường Sinh lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.
“Tới hay lắm.”
Cực Hạn Võ Đạo Lưu của hắn, trên thực tế chính là gia tăng toàn bộ phương diện của tố chất cơ thế.
Gia tăng cơ bắp, da, xương, máu, v.v...
Cũng chính là tăng cường sức mạnh, tốc độ, năng lực đỡ đòn, v.v...
Tóm lại, chính là tăng cường toàn bộ phương diện tố chất cơ thể, có không luyện mấy thứ Kình loè loẹt mà vô dụng kia.
Kình mạnh hơn, có thể lợi hại hơn nắm đấm như bao cát loại lớn của hắn sao?
Mấy chục học viên đồng loạt xông lên, nắm đấm, đá ngang đủ loại, đều chào hỏi trên người Lục Viễn.
Hai tay Lục Trường Sinh mạnh mẽ đẩy.
“Bịch”
Lập tức hơn mười đệ tử bị Lục Trường Sinh trực tiếp đẩy ra, té ngã trên mặt đất.
Cùng lúc đó, thân hình hắn vô cùng linh hoạt.
Không ngừng xuyên qua đám người, bắt được một học viên lập tức ném thẳng ra ngoài.
Trong vài phút ngắn ngủi, mấy chục học viên đã nằm rên rỉ trên mặt đất.
Mà Lục Trường Sinh lại lông tóc vô thương, nhàn nhã đứng bên trong đại sảnh.
“Còn ai nữa?”
Ánh mắt Lục Trường Sinh đảo qua.
Tất cả đệ tử đều cúi đầu.
Thậm chí còn có mấy tên sư huynh.
“Mấy vị sư huynh, còn không lên sân?”
Mấy vị sư huynh bị ánh mắt Lục Trường Sinh quét tới, đều cúi đầu, không dám lên sân.
Chuyện này thật sự kinh khủng.
Bình thường một người đánh mười người cũng rất khủng khiếp rồi.
Hiện tại Lục Viễn lại là một đánh mấy chục người?
Thậm chí, nhìn vào thể lực của Lục Viễn, một người đánh một trăm chắc cũng không khó.
Chẳng lẽ, cái gọi là “Cực Hạn Võ Đạo Lưu” của Lục Viễn, thật sự thần kỳ như vậy?
“Bỏ đi, Cực Hạn Võ Đạo Lưu của Lục sư đệ thật sự rất lợi hại, chúng ta không phải đối thủ của sư đệ, không lên sân.”
“Đúng vậy, ngay cả Hướng sư tỷ cũng thua, chúng ta lại lên sân thì chính là một trò cười.”
“Lục sư đệ, tốc độ, sức mạnh, năng lực đỡ đòn vừa rồi của ngươi vô cùng kinh khủng. Chẳng lẽ thật sự là tác dụng của Cực Hạn Võ Đạo Lưu ngươi tự nghĩ ra?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận