Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 181. Vì sao tới đâu cũng gặp một đám tặc nhân ngu xuẩn muốn tìm chết thế này? (3)



Chương 181. Vì sao tới đâu cũng gặp một đám tặc nhân ngu xuẩn muốn tìm chết thế này? (3)




Thế nhưng đối phương lại không ngăn nổi đao của Lục Trường Sinh.
Không chỉ không thể ngăn cản mà thậm chí đối phương còn không thấy rõ Lục Trường Sinh rút đao thế nào nữa kìa.
“Xẹt”.
Mấy sợi tóc của quản sự rơi xuống đất.
Đao của Lục Trường Sinh dừng cách cổ quản sự nửa tấc.
Như thể chỉ cần dùng chút sức là cổ của quản sự sẽ đứt lìa ngay.
Sắc mặt quản sự lập tức trắng bệch, hắn vội la lên: “Xin khách quý đừng giận, chúng ta nguyện ý bồi thường tiền đặt cọc cho ngài. Một bồi ba, chúng ta sẽ bồi thường ngài ba nghìn lạng bạc!”
Mắt Lục Trường Sinh lạnh băng, hắn thản nhiên đáp: “Ta không thiếu bạc, ta chỉ thiếu Bách Niên Lôi Quả.”
“Câu cuối cùng, rốt cuộc có Bách Niên Lôi Quả hay không?”
Võ giả bên cạnh quản sự đã đổ đầy mồ hôi, lập tức cảnh cáo: “Ngươi đừng có làm bậy, nếu khiến quản sự bị thương thì hôm nay ngươi sẽ không rời khỏi Kỳ Trân Hiên được đâu...”
Lục Trường Sinh như thể chẳng nghe thấy hắn nói gì, vẫn cứ đứng im không nhúc nhích.
“Có, có Bách Niên Lôi Quả!”
“Nhưng giờ nó không ở Kỳ Trân Hiên chúng ta, Bách Niên Lôi Quả của ngài bị người khác chặn ngang mất rồi...”
Quản sự vội vàng hô lên.
Hắn cảm giác nếu còn không chịu nói thì e là hôm nay sẽ là là ngày giỗ của mình.
“Chặn ngang?”
Lục Trường Sinh lạnh lùng nhìn quản sự.
“Đúng, là chặn ngang.”
“Kỳ Trân Hiên chúng ta là người làm ăn, chữ tín là quan trọng nhất, sao có thể gây ra chuyện mất uy tín thế được chứ?”
“Lúc trước trong kho của chúng ta quả thực có một viên Bách Niên Lôi Quả, hơn nữa cũng đã vận chuyển tới thành Hỏa Sơn. Có điều vừa tới nơi đã bị Tiêu gia chặn ngang, cố tình mua đi rồi.”
“Tiêu gia có võ giả cảnh giới Thần Lực tọa trấn, Kỳ Trân Hiên chúng ta không chọc vào họ được, thế nên chỉ đành bồi thường tiền đặt cọc cho khách quý thôi...”
Lục Trường Sinh thu đao vào vỏ.
Hắn vẫn nhìn chòng chọc quản sự, trong tình trạng này quản sự có nói dối hay không Lục Trường Sinh chỉ liếc một cái đã nhận ra ngay.
Đối phương không hề nói dối.
Bách Niên Lôi Quả có lẽ thật sự bị người ta cướp mất.
Nhưng chắc chắn Kỳ Trân Hiên cũng không vô tội.
Kỳ Trân Hiên không thể trêu vào Tiêu gia nên chọn cách “bắt nạt” một người từ bên ngoài tới như Lục Trường Sinh.
Tiếc là Lục Trường Sinh chẳng dễ bỏ qua như thế.
“Tiêu gia có mấy võ giả cảnh giới Thần Lực?”
“Hả... Tiêu gia chỉ có một võ giả cảnh giới Thần Lực.”
Chỉ có một võ giả cảnh giới Thần Lực, hơn nữa theo lời quản sự thì đối phương hẳn còn chưa tới cấp độ Bách Đỉnh.
Chỉ có chút thực lực như thế mà cũng dám cướp ngang Bách Niên Lôi Quả của hắn à?
Có vẻ Tiêu gia đang định dùng Bách Niên Lôi Quả để luyện chế đan dược gì đó, nếu chậm một bước có lẽ Bách Niên Lôi Quả sẽ mất thật.
Lục Trường Sinh quyết định rất nhanh, lập tức tới Tiêu gia!
“Ngươi dẫn ta tới Tiêu gia.”
“Nếu Bách Niên Lôi Quả không còn nữa thì ngươi cứ đợi chôn cùng nó đi.”
Lục Trường Sinh lạnh lùng để lại một câu.
Sắc mặt quản sự tái nhợt, toàn thân đều run lẩy bẩy.
“Vâng... để ta dẫn ngài đi.”
Giờ quản sự chỉ mong Tiêu gia không sử dụng Bách Niên Lôi Quả nhanh thế, nếu không cái mạng này của hắn chỉ sợ sẽ khó lòng giữ được.
Quản sự của Kỳ Trân Hiên dẫn Lục Trường Sinh tới thẳng Tiêu gia.
Quản sự cũng có địa vị nhất định, thế nên chỉ cần thông báo một tiếng là hắn và Lục Trường Sinh đã được vào trong.
“Khách quý, đợi lát nữa ngài cứ thương lượng với gia chủ Tiêu gia, đừng nóng nảy, có chuyện gì cứ bình tĩnh bàn bạc với nhau đã.”
Quản sự dặn dò.
Hắn không biết Lục Trường Sinh có sợ Tiêu gia không chứ hắn thì chắc chắn là rất sợ.
Nếu hai bên gây gổ thì bất kể cuối cùng Tiêu gia thắng hay thua món nợ này đều sẽ tính lên đầu hắn.
Lục Trường Sinh không đáp lại.
Với hắn mà nói, nếu Tiêu gia đồng ý trả lại Bách Niên Lôi Quả thì mọi chuyện đều dễ bàn.
Nếu không chịu trả lại vậy hôm nay đao của hắn sẽ phải dính máu!
Quản sự và Lục Trường Sinh được dẫn vào phòng khách, không lâu sau gia chủ Tiêu gia cũng vừa cười vừa đi ra.
“Tiêu gia chủ, vị này chính là Đao tiên sinh, người đã đặt Bách Niên Lôi Quả của Kỳ Trân Hiên trước.”
“Đao tiên sinh rất cần Bách Niên Lôi Quả, thế nên mong là Tiêu gia có thể từ bỏ thứ mình thích vậy.”
Quản sự nói chuyện rất khéo, thậm chí thái độ còn rất cung kính.
Chuyện này vốn là do Tiêu gia “cướp ngang” của người ta, giờ chính chủ đã tìm tới tận cửa, mà xem ra cũng không phải kẻ dễ chọc, thế nên Kỳ Trân Hiên cũng sẽ không đội nồi thay Tiêu gia, nhà họ vẫn nên tự nghĩ cách xử lý thì hơn.
Gia chủ Tiêu gia hiểu ngay, trong lòng hắn cũng biết chuyện này Tiêu gia sai rành rành.
Thế nhưng gia chủ Tiêu gia vẫn sầm mặt, lạnh giọng đáp: “Chuyện này phải nói cho rõ. Tiêu gia ta dùng bạc mua Bách Niên Lôi Quả đàng hoàng, thế nên Bách Niên Lôi Quả chính là đồ của Tiêu gia ta.”
“Còn chuyện những người khác hỏi mua Bách Niên Lôi Quả của Kỳ Trân Hiên các ngươi thì đó là chuyện của Kỳ Trân Hiên, không liên quan gì tới Tiêu gia ta hết.”
Gia chủ Tiêu gia trực tiếp phủi sạch mọi quan hệ.
“Tiêu gia chủ, ngươi...”
Quản sự còn định nói gì đó nhưng gia chủ Tiêu gia lại cắt ngang, hắn lạnh giọng nói: “Được rồi, chuyện này cũng đã rất rõ ràng, không cần nói nữa. Hai vị, mời về cho.”
Gia chủ Tiêu gia không định tranh cãi thêm, cứ thế đuổi khách luôn.
“Khách quý, ngài xem...”
Đầu quản sự đã đổ đầy mồ hôi.
Hắn không đắc tội với Tiêu gia được, mà vị “khách quý” này có vẻ cũng không dễ chọc, giờ hắn đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Chỉ sơ sẩy một chút không chừng mạng cũng chẳng giữ được.
“Nói vậy thì Bách Niên Lôi Quả đúng là đang ở Tiêu gia?”
Lục Trường Sinh đột nhiên mở miệng.
Gia chủ Tiêu gia nói một tràng nhưng hắn cũng chẳng buồn để ý.
Có lý hay không đều không quan trọng.
Có đao thì đương nhiên sẽ có lý thôi.
Dạo gần đây Lục Trường Sinh đã hiểu “giang hồ” một cách triệt để.
“Phải thì sao?”
Ánh mắt gia chủ Tiêu gia lạnh băng. Hết chương 181.



Bạn cần đăng nhập để bình luận