Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 394. Đao Lục Trường Sinh chém tiểu đội hàng đầu, chúng nhân kinh sợ! Vượt qua đầm lầy Hoàng Kim không ai địch nổi! (2)



Chương 394. Đao Lục Trường Sinh chém tiểu đội hàng đầu, chúng nhân kinh sợ! Vượt qua đầm lầy Hoàng Kim không ai địch nổi! (2)




Thực lực ít nhất cũng không kém tiểu đội Ngũ Phong.
Tuy có chênh lệch, nhưng cũng không quá nhiều.
“Tiểu đội Thiên Lân muốn vị trí của chúng ta?”
Tiểu đội trưởng trầm giọng hỏi.
Lục Trường Sinh liếc mắt nhìn đội trưởng đối phương.
Đó là một vũ giả cảnh giới Thần Cương diện mạo hung ác, làn da khá đen.
“Nhường đường.”
Lục Trường Sinh thản nhiên nói.
Ánh mắt đối phương ngay lập tức trở nên bình tĩnh.
Chỉ đơn thuần là mượn đường, không phải nhắm vào họ.
“Mời.”
Biểu hiện của tiểu đội đối phương rất hoà nhã. Dù sao trong lòng bọn họ rất rõ ràng, nếu tiểu đội Thiên Lân thật sự muốn cướp vị trí của bọn họ, thì khả năng cao họ không giữ được.
Thân hình Lục Trường Sinh lại nhảy một cái, nhảy tới vị trí thứ hai.
Bên trong đầm lầy Hoàng Kim, chỗ nào cũng có vị trí.
Mà vị trí của tiểu đội Linh Khu, còn cách hơn mười dặm.
Vũ giả cảnh giới Thần Cương cũng không có pháp khí, không có cách phi hành.
Chỉ có thể dựa vào những mỏm đất cứng trong đầm lầy Hoàng Kim kia trợ giúp, dần dần tiến tới.
Đến vị trí thứ hai, vũ giả của tiểu đội không nói gì, chỉ cảnh giác nhìn đám người Lục Trường Sinh.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn không dừng lại, tiếp tục tiến lên phía trước.
Một lần, hai lần, ba lần...
Lục Trường Sinh dẫn theo tiểu đội Thiên Lân lần lượt đi qua từng vị trí.
Hơn nữa, lần nào cũng đều là “Mượn đường.”
Khoảng cách vị trí với cây Hoàng Kim Quả cũng càng ngày càng gần.
Chín dặm, tám dặm, bảy dặm, sáu dặm, năm dặm...
Rất nhiều người đều chú ý tới tiểu đội Thiên Lân, chú ý Lục Trường Sinh.
Mắt thấy tiểu đội Thiên Lân càng ngày càng tiến tới gần cây Hoàng Kim Quả, bọn họ càng thêm kinh ngạc.
“Cũng đã năm dặm rồi, tiểu đội Thiên Lân vẫn còn không nhìn trúng những vị trí kia?”
“Đội ngũ có thể ở vị trí trong phạm vi năm dặm của cây Hoàng Kim Quả, tuyệt đối là đội ngũ đứng đầu. Hơn nữa vị trí cũng rất tốt rồi, lại vẫn không nhìn trúng, bọn họ muốn đi đâu?”
“Chẳng lẽ, tiểu đội Thiên Lân nhìn trúng mỏm đất ở ba vị trí đầu?”
“Trong vòng ba dặm, vị trí của những tiểu đội kia cũng không dễ chọc vào.”
Rất nhiều vũ giả chú ý tiểu đội Thiên Lân, cũng càng ngày càng kinh ngạc.
“Vèo!”
Khi Lục Trường Sinh đi tới một vị trí cách ba dặm, bỗng nhiên, một âm thanh xa lạ truyền vào trong tai.
“Không được đi đường này, mau lùi lại!”
Âm thanh này, hình như còn ẩn chứa một loại bí pháp chấn nhiếp tinh thần.
Vang vọng trong đầu.
“Hửm?”
Lục Trường Sinh dừng lại, ánh mắt khe khẽ híp lại, nhìn thằng vào người nói chuyện.
Đây có lẽ là bị trí cách cây Hoàng Kim Quả ba dặm.
Một tên vũ giả thân hình cao lớn đứng ở trước mặt Lục Trường Sinh, rõ ràng đang ngăn cản Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh không nhận ra tên vũ giả này.
Hắn càng không nghĩ tới, lấy “uy danh” bấy lâu của tiểu đội Thiên Lân, hắn không chủ động trêu chọc những tiểu đội khác, lại còn có người dám trêu chọc hắn, trêu chọc tiểu đội Thiên Lân.
Không lẽ người này bị điên rồi?
“Lục Trường Sinh, hắn là đệ tử Cổ Vực Hoàng Thiên Tông, Đổng Mậu!”
Liễu Uyên đứng bên cạnh Lục Trường Sinh, lạnh lùng nói: “Đổng Mậu, ngươi muốn ra mặt thay tiểu đội Ngũ Phong? Không sợ sẽ chôn vùi đội ngũ của ngươi sao?”
Đổng Mậu lạnh lùng đáp lại: “Liễu Uyên, ngươi đoán sai rồi, không phải ta muốn ra mặt cho tiểu đội Ngũ Phong. Từ Hạo Nhiên chết thì cũng chết rồi, bản lĩnh tiểu đội Ngũ Phong không bằng người, bị diệt cũng đáng đời.”
“Nhưng ta là đệ tử Hoàng Thiên Tông. Tiểu đội Thiên Lân các ngươi dẫm lên thi thể đệ tử Hoàng Thiên Tông ta để nổi danh, ta không thích.”
“Vậy nên đường này không được qua, đi đường khác, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Lời của Đổng Mậu, Liễu Uyên đã hiểu.
Đối phương cũng không phải muốn báo thù cho tiểu đội Ngũ Phong.
Mà chỉ đơn thuần không thích tiểu đội Thiên Lân bọn họ, không muốn “Nhường đường.”
Dù sao Đổng Mậu là đệ tử Hoàng Thiên Tông.
Trong khoảng thời gian này cũng phải chịu những đội ngũ đứng đầu của tông môn khác dùng chuyện này tới giễu cợt hắn.
Khiến cho Đổng Mậu rất không thoải mái.
Liên luỵ tới cả tiểu đội Thiên Lân, cũng ghi hận lên Lục Trường Sinh.
Chẳng qua, hắn cũng không ngu đến mức muốn cùng tiểu đội Thiên Lân ở đây phân thắng bại.
Vì không có ý nghĩa.
Nhưng hắn cũng không muốn “Nhường đường”, chỉ đơn giản là vậy.
“Lục Trường Sinh, không thì chúng ta...”
Liễu Uyên chần chừ hỏi ý kiến.
Đi những đường khác thì cũng được.
Nhưng sẽ tạo ra một loại “Ảo giác.”
Tiểu đội Thiên Lân yếu đuối.
Hoặc là nói, không dám ra tay.
Chỗ này là nơi tranh cướp Hoàng Kim Quả.
Sẽ gặp phải tấn công của vô số tiểu đội.
Thái độ chắc chắn không được quá yếu đuối.
Huống hồ, Đổng Mậu chỗ này bảo không nhường, chẳng lẽ những vị trí khác nhất định phải nhường đường cho tiểu đội Thiên Lân sao?
Lục Trường Sinh không trả lời Liễu Uyên.
Ánh mắt như đao nhìn Đổng Mậu, lạnh lùng nói: “Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là nhường đường, hoặc ta tiễn ngươi xuống làm bạn với Từ Hạo Nhiên.”
Những lời này vừa nói ra, một mảnh xôn xao.
Sắc mặt Đổng Mậu lại càng trở nên khó coi.
“Bá đạo! Lục Trường Sinh này bá đạo, không hổ là hạt giống chân truyền hiếm thấy của Bắc Vực Thiên Tông, phải có khí phách như vậy.”
“Không phải mới vừa rồi Đổng Mậu muốn cản đường sao? Ha ha ha, bản thân ta muốn nhìn thử một chút, hắn có thể mạnh bao nhiêu so với Từ Hạo Nhiên?”
“Đổng Mậu và Từ Hạo Nhiên, kẻ tám lạng người nửa cân. Thậm chí ta cảm thấy nếu đấu một với một, chỉ sợ Từ Hạo Nhiên mạnh hơn.”
“Mạnh của Đổng Mậu là đội viên của hắn mạnh hơn so với tiểu đội Ngũ Phong, thế nên thực lực tổng hợp, tiểu đội Đổng Mậu mạnh hơn so với tiểu đội Ngũ Phong.”
“Bây giờ nhìn thử xem Đổng Mậu còn dám cản đường hay không? Hắn cho rằng là đệ tử Hoàng Thiên Tông, là vũ giả cảnh giới Thần Cương đứng đầu, người nào cũng phải nghe theo hắn sao? Chẳng lẽ hắn không biết trước mặt hắn là một hung thần?”
Nhất thời, rất nhiều người đều chế nhạo Đổng Mậu.
Tiểu đội Đổng Mậu ở khu vực tầng một Cổ Vực cũng không có danh tiếng gì tốt đẹp.
Hoặc phải nói, tiểu đội đứng đầu thật ra cũng không có danh tiếng tốt đẹp gì Hết chương 394.



Bạn cần đăng nhập để bình luận