Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 218. Tranh đoạt vị trí Thiên Nữ! Hải Lãng Ý Cảnh và kiếm ý va chạm! (2)



Chương 218. Tranh đoạt vị trí Thiên Nữ! Hải Lãng Ý Cảnh và kiếm ý va chạm! (2)




Lục Trường Sinh gật đầu, đáp: “Đúng thế, ta không phải đao khách thuần túy, ta là người giang hồ, thứ ta học là thuật giết người! Chỉ cần có thể giết người thì dùng đao hay kiếm hoặc nắm đấm cũng có vấn đề gì đâu?”
Lục Kiếm Minh này mang tới cho Lục Trường Sinh cảm giác chưa từng có.
Đó là áp lực!
Lục Kiếm Minh lộ rõ phong mang, tựa như một thanh tuyệt thế bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ. Không rút ra thì thôi, một khi đã ra khỏi vỏ chắc chắn sẽ kinh thiên động địa.
Đây là một vị kiếm khách thuần túy!
Hai người đứng trên lôi đài, Lục Trường Sinh nắm chặt đao trong tay.
Thế nhưng cả hai không ai rút kiếm hoặc đao ra.
Hai người hiểu rất rõ, một khi rút đao hoặc kiếm ra thì đó cũng chính là lúc phân thắng bại.
“Lâm!”
Lục Trường Sinh ra tay trước.
Hắn thi triển bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn.
“Vù”.
Lục Kiếm Minh cảm giác cơ thể mình rung lên.
Dù hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng tập trung cao độ để ngăn cản thủ đoạn quỷ dị của Lục Trường Sinh.
Thế nhưng tinh thần hắn vẫn chấn động như cũ.
Không chỉ tinh thần bị chấn động mà cả khí huyết của hắn cũng bị “cố định”.
“Trảm!”
Lục Trường Sinh nắm chắc cơ hội, hắn không hề chần chừ, trực tiếp chém ra một đao.
Ánh đao màu máu xẹt qua khoảng cách mấy trượng.
Thậm chí còn thoáng nghe thấy từng tiếng “sóng biển” vỗ rì rào.
Một đao này có thể chặt đứt cơn sóng dữ, đủ thấy uy lực khủng bố tới mức nào.
Nếu như bị chém trúng thì dù là cấp độ Bách Đỉnh hay cấp độ Thiên Đỉnh cũng chỉ có đường chết.
Thế nhưng ngay khi chỉ mành treo chuông Lục Kiếm Minh lại tránh thoát khỏi trói buộc tinh thần.
Dù khí huyết vẫn bị cố định như cũ.
Thế nhưng hắn là kiếm khách, chỉ cần trong tay còn có kiếm thì dù có khí huyết hay không cũng đâu có gì khác?
“Keng”.
Lục Kiếm Minh rút kiếm ra.
Một đạo kiếm quang rực rỡ xẹt qua không trung.
Kiếm quang hư ảo vừa xuất hiện tim tất cả mọi người đã đập thình thịch, như thể trên đầu họ đang treo một thanh kiếm sắc bén.
Lục Trường Sinh như “cảm ứng được” kiếm phong ngập trời bên trong kiếm quang, dày đặc như mưa sa.
Tới giờ Lục Trường Sinh mới hiểu, vì sao Lục Kiếm Minh lại nói mình tâm thành với kiếm.
Kiếm ý!
Lục Kiếm Minh thế mà lại lĩnh ngộ kiếm ý!
Cũng giống như Hải Lãng Ý Cảnh của hắn, Lục Kiếm Minh cũng đã lĩnh ngộ kiếm ý.
Kiếm ý sắc bén xé rách hết thảy.
Ngay cả bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn của Lục Trường Sinh cũng chỉ có thể cố định tinh thần của Lục Kiếm Minh trong một thời gian ngắn, tất cả là vì kiếm ý!
“Tâm thành với kiếm, hay cho tâm thành với kiếm!”
Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Từ trước tới giờ Lục Kiếm Minh là đối thủ duy nhất có thực lực tương đương với hắn.
Hơn nữa Lục Kiếm Minh cũng chỉ là võ giả Bách Đỉnh.
Sức mạnh cá nhân không quá mạnh mẽ.
Thế nhưng có kiếm ý gia trì nên mỗi kiếm của Lục Kiếm Minh đều mag theo uy lực cực kỳ khủng bố.
“Ngươi có kiếm ý chẳng lẽ Đao mỗ lại kém sao?”
Lục Trường Sinh hít sâu một hơi.
Giây phút này hắn hoàn toàn giải phóng Hải Lãng Ý Cảnh.
Khi trước thật ra Lục Trường Sinh vẫn kiềm chế mỗi khi phóng Hải Lãng Ý Cảnh ra.
Hắn không phóng hết toàn bộ 20% Hải Lãng Ý Cảnh ra ngoài.
Mà hiện giờ đối mặt với kiếm ý của Lục Kiếm Minh, nếu Lục Trường Sinh vẫn không thi triển ra toàn bộ thủ đoạn thì không được.
“Rầm”.
Sau lưng Lục Trường Sinh có một luồng khí thế đáng sợ phóng vút lên cao.
Thoáng như sóng biển ngập trời.
Sóng biển cuồn cuộn dâng trào, tựa như muốn cắn nuốt hết thảy, càn quét hết thảy.
“Vèo vèo vèo”.
Từng ánh đao màu máu của Lục Trường Sinh như mang theo uy lực dời non lấp bể của Hải Lãng Ý Cảnh, mãnh liệt va chạm với kiếm quang của Lục Kiếm Minh.
Một lần rồi lại một lần.
Trong phút chốc hai bên đã va chạm tới mấy chục lần.
Có lẽ trình độ lĩnh ngộ kiếm ý của Lục Kiếm Minh không sánh bằng Hải Lãng Ý Cảnh của Lục Trường Sinh.
Nhưng kiếm ý của Lục Kiếm Minh trong phương diện tấn công lại như được trời cao ưu ái, dù Lục Trường Sinh có dùng cách gì thì Lục Kiếm Minh cũng có thể phá giải chỉ với một kiếm!
Mà Hải Lãng Ý Cảnh của Lục Trường Sinh lại là liên miên không dứt, như thể vô cùng vô tận.
Có điều Lục Trường Sinh còn có “bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn”, hắn thường xuyên sử dụng bí pháp, dù chỉ có thể cố định đối thủ trong một chớp mắt thì cũng có tác dụng.
Cao thủ giao chiến, chỉ một chớp mắt đã có thể phân định thắng thua.
“Xì”.
Một tiếng vang nhẹ truyền ra.
Lục Trường Sinh và Lục Kiếm Minh nhanh chóng tách ra, hạ xuống hai đầu của lôi đài.
Lục Kiếm Minh nhìn phần ngực của mình.
Ở đó có một vết đao chém.
Máu đang chảy đầm đìa, nhìn có vẻ rất nguy hiểm nhưng thực ra cũng không động tới gân cốt.
“Ta thua rồi!”
Lục Kiếm Minh chậm rãi mở miệng.
Dù hắn không phải thua về mặt kiếm pháp, nhưng thua chính là thua, không có bất cứ lý do nào để bào chữa hết.
Hắn cũng không thể bắt đối thủ cũng giống hắn, đều phải tâm thành với kiếm được.
Dù sao thứ mà “Đao Thập Nhị” luyện chính là thuật giết người.
Chỉ cần có thể giết chết hoặc đánh bại đối thủ là đủ rồi!
Lục Trường Sinh nhìn qua Lục Kiếm Minh, gật đầu nói: “Kiếm của ngươi rất mạnh! Đời này ta không mấy khi gặp kẻ mạnh như thế, Huyền Kiếm Sơn Trang quả là danh bất hư truyền!”
Lục Trường Sinh cũng không quá lời.
Hắn biết, nếu mình không có bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn thì chưa chắc đã thắng được Lục Kiếm Minh.
“Đao Thập Nhị, Hải Lãng Ý Cảnh của ngươi rất mạnh, nhưng đao pháp của ngươi lại quá yếu, dù không tâm thành với đao thì cũng nên hoàn toàn dung nhập Hải Lãng Ý Cảnh vào đao pháp.”
“Tiếc là ngươi vẫn không dung nhập ý cảnh vào đao pháp.”
“Có điều nếu ngươi muốn dung nhập ý cảnh vào đao pháp thì có thể tới Huyền Kiếm Sơn Trang tìm ta.”
Nói xong Lục Kiếm Minh xoay người rời đi luôn.
Không hề dây dưa lằng nhằng.
Hắn nhảy lên mấy cái đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Thời gian giao đấu của những người hộ đạo đã chấm dứt. Hết chương 218.



Bạn cần đăng nhập để bình luận