Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 781: Lục Trường Sinh dùng một đòn tiêu diệt trăm Thánh! Thánh địa Thiên Hà chấn động! (2)

Chương 781: Lục Trường Sinh dùng một đòn tiêu diệt trăm Thánh! Thánh địa Thiên Hà chấn động! (2)
"Được, ta lựa chọn sát hạch cho trưởng lão có phong hào!"
Lục Trường Sinh nói luôn.
"Hả?"
"Lựa chọn sát hạch trưởng lão có phong hào thật đấy ư?"
"Chính xác trăm phần trăm!"
Lục Trường Sinh trả lời rất kiên định nhưng Lưu trưởng lão lại nhíu mày.
Trưởng lão có phong hào!
Hắn không có quyền hạn sát hạch trưởng lão có phong hào, cùng lắm hắn cũng chỉ chịu trách nhiệm tới sát hạch của phó Điện chủ mà thôi.
Còn trưởng lão có phong hào ấy à?
Lưu trưởng lão còn chưa đủ tư cách ấy.
Tuy nhiên quy định là quy định, Lưu trưởng lão không tỏ vẻ bất mãn nữa mà chỉ có thể lập tức mời người tới.
"Chờ đó."
"Một vị trưởng lão khác là Phong trưởng lão sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc sát hạch của ngươi."
Lưu trưởng lão nói xong thì nhắm mắt lại luôn, không cho Lục Trường Sinh sắc mặt tử tế gì cho cam.
Dù sao đi nữa, việc Lục Trường Sinh lựa chọn sát hạch cho trưởng lão có phong hào luôn chẳng khác nào đã khiến hắn phải mất mặt cả.
Hắn không có tư cách để sát hạch Lục Trường Sinh.
Tuy nhiên Lưu trưởng lão cũng muốn xem thử lát nữa Lục Trường Sinh sẽ chết như thế nào.
Sát hạch cho trưởng lão có phong hào vô cùng nguy hiểm, chỉ bất cẩn một chút thôi thì ngay cả Võ Thánh cũng sẽ chết.
Theo lý thường, dù Võ Thánh có tự tin đến đâu cũng sẽ không chọn sát hạch cho trưởng lão có phong hào.
Chẳng bao lâu sau, một lão giả mặc áo bào trắng bay tới ngọn núi này.
"Bái kiến Phong trưởng lão."
Đệ tử trông núi vội vàng cung kính hành lễ.
Lục Trường Sinh cũng chắp tay hành lễ.
Lưu trưởng lão mở mắt ra, từ tốn nói: "Làm phiền Phong trưởng lão, người tên Lục Trường Sinh này muốn sát hạch trưởng lão có phong hào."
"Trưởng lão có phong hào à?"
"Đã biết bao năm trôi qua rồi vẫn không có ai xin sát hạch trưởng lão có phong hào cả."
"Trong lịch sử của Thánh địa Thiên Hà chúng ta, tổng cộng có ba mươi tám người tham gia sát hạch trưởng lão có phong hào."
"Nhưng đến cuối cùng thì chỉ có hai người thành công thông qua sát hạch, trở thành trưởng lão có phong hào của Thánh địa thôi."
"Vị đạo hữu này, ngươi có lòng tin sẽ trở thành Võ Thánh thứ ba thông qua sát hạch trưởng lão có phong hào chứ?"
Lục Trường Sinh không trả lời mà lại hỏi: "Vậy ba mươi sáu Võ Thánh sát hạch thất bại thì thế nào?"
"Ba mươi sáu Võ Thánh đó đều đã chết cả rồi."
Lời của Phong trưởng lão khiến con ngươi của Lục Trường Sinh khẽ co lại.
Trong lịch sử có tất cả ba mươi tám Võ Thánh xin sát hạch trưởng lão có phong hào.
Kết quả là ba mươi sáu người mất mạng.
Tỷ lệ đào thải này quá cao. Hơn nữa, nó cũng chứng minh lời Lưu trưởng lão nói là không sai, sát hạch trưởng lão có phong hào quá nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy là sẽ mất mạng như chơi.
"Đạo hữu, ngươi còn muốn tiếp tục xin sát hạch trưởng lão có phong hào không?"
Phong trưởng lão nhìn Lục Trường Sinh bằng đôi mắt sáng rực.
"Đương nhiên rồi, tiếp tục xin sát hạch trưởng lão có phong hào!"
Lục Trường Sinh không hề do dự mà trả lời luôn.
Thấy Lục Trường Sinh kiên định như vậy, dường như cả Lưu trưởng lão và Phong trưởng lão đều có chút bất ngờ.
"Ồ?"
"Xem ra ở bên ngoài đạo hữu cũng không phải nhân vật bình thường rồi."
"Có điều dù là nhân vật ra sao cũng không quan trọng."
"Muốn xin sát hạch trưởng lão có phong hào thì hãy đi cùng với ta."
Phong trưởng lão đi về phía ngọn núi đằng xa.
Lục Trường Sinh cũng theo sát phía sau.
Chờ cho tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng Lục Trường Sinh đâu nữa, Lưu trưởng lão mới nhìn về phía đệ tử trông núi và dò hỏi: "Khi nãy ngươi có vẻ cứ muốn nói lại thôi, nói đi, rốt cuộc người này là ai?"
Rõ ràng không phải Lưu trưởng lão không biết gì.
Hắn biết đệ tử hiểu chút gì đó.
Lục Trường Sinh cố ý tham gia sát hạch cho trưởng lão có phong hào, điều này rõ ràng không hề bình thường.
Đệ tử cung kính đáp: "Lưu trưởng lão, vị Võ Thánh này thật sự không đơn giản đâu. Hắn là Lục Trường Sinh, Võ Thánh của Thánh Thổ Thiên Tông, được người bên ngoài xưng là Lục Thánh!"
"Thiên phú của hắn trác tuyệt, đã từng lấy thân Thần Thông giết ngược Võ Thánh, từ đó danh tiếng vang vọng khắp Thánh Thổ!"
Trong mắt Lưu trưởng lão lóe lên vẻ khác lạ.
"Dùng thân Thần Thông để giết ngược Võ Thánh à?"
"Chẳng trách tự cao tự đại, có thể nghịch chiến với Võ Thánh thì đúng là không đơn giản đâu."
"Chẳng qua thực lực của Võ Thánh bên ngoài cũng bình thường, đệ tử hàng đầu ở Thánh địa ta chưa chắc chắn giết được Võ Thánh, nhưng một số đệ tử không xuất thế lại không hề thua kém gì Võ Thánh."
"Nhưng dù là thiên tài hàng đầu như thế mà muốn xin làm trưởng lão có phong hào cũng không phải chuyện đơn giản."
Lưu trưởng lão lắc đầu.
Võ Thánh ở Thánh địa và Võ Thánh bên ngoài vẫn có sự khác biệt, thậm chí là khác nhau rất lớn.
Hơn nữa, không phải Lưu trưởng lão phiến diện mà sự thật chính là như vậy.
Trong mắt Lưu trưởng lão, Võ Thánh ở bên ngoài thật sự không đáng nhắc tới, còn Võ Thánh trong Thánh địa lại có nền tảng vững chắc từ nhỏ.
Bọn hắn bước từng bước một từ Thần Tàng, Thần Thông, Võ Thánh nên nền tảng vô cùng vững chắc, Thần Thông do bọn hắn ngưng tụ ra có thể nói là Đại Thần Thông hàng đầu.
Dùng Đại Thần Thông thành tựu Võ Thánh nên ai nấy đều có thực lực rất khủng khiếp.
Nếu không phải vì thế thì làm sao Thánh địa lại có địa vị cao ở Thánh Thổ, thử hỏi họ lấy cái gì ra để cao cao tại thượng chứ?
Chẳng lẽ chuyện gì cũng phải dựa vào tên tuổi của Thiên Thánh à?
Không thể nào.
Bản thân đệ tử ở Thánh địa, dù không nói là vô địch trong những người cùng cấp nhưng chắc chắn có thể quét sạch một đám võ giả cùng cấp bên ngoài.
Đệ tử hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi nói ra từng từ từng chữ: "Lưu trưởng lão, vị Lục Thánh này không đơn giản như thế đâu."
"Lục Trường Sinh chẳng những dùng thân Thần Thông giết ngược Võ Thánh mà quan trọng hơn cả là Thần Thông mà hắn ngưng tụ được. Đây không phải thứ bình thường mà là Vô Lượng Thần Thông đấy! Thậm chí không chỉ có một môn Vô Lượng Thần Thông mà có tới tận ba môn Vô Lượng Thần Thông nữa kìa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận