Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 175. Rời bến gặp sóng lớn, ngộ đạo khi nhảy xuống biển! (3)



Chương 175. Rời bến gặp sóng lớn, ngộ đạo khi nhảy xuống biển! (3)




Lục Trường Sinh bị sóng biển đổ “trực tiếp” xuống người, toàn thân hắn rung lên, cảm giác này ngày càng mãnh liệt.
“Không đủ, vẫn không đủ, sóng biển vẫn chưa đủ, phải lớn thêm chút nữa.”
Lục Trường Sinh chỉ mong biển động càng lớn càng tốt.
Gió lớn thét gào, sóng biển cuồn cuộn, từng cơn sóng sau phủ lên sóng trước.
Lục Trường Sinh cảm giác mình tựa như đá ngầm dưới đáy biển, mặc cho nước biển xô lên người mình.
Có điều hắn đang đứng trên boong, thế nên phần lớn bọt sóng đều đã bị lan can cản lại, khiến Lục Trường Sinh có cảm giác vẫn chưa đã thèm.
Lục Trường Sinh nhìn mặt biển.
Đó là sức mạnh của đất trời.
Trước sức mạnh tự nhiên con người trở nên nhỏ bé khôn cùng.
Thậm chí tới con thuyền khổng lồ này cũng nhỏ bé hẳn đi.
“Không tự thể nghiệm thì sao lĩnh ngộ ý cảnh được?”
“Nếu cứ ở trên thuyền mãi thì chung quy cũng sẽ cách một khoảng, không thể thật sự cảm nhận được sức mạnh to lớn của biển.”
“Nếu thế thì...”
Trong lòng Lục Trường Sinh hạ quyết tâm, hắn nhìn biển rộng cuồn cuộn trước mặt với ánh mắt nóng rực.
“Đi.”
Lục Trường Sinh tung mình nhảy lên.
“Vèo”.
Cơ thể hắn bật khỏi boong thuyền, thả mình vào biển rộng.
“Hắn đang làm gì vậy?”
Vân Hải Đường quả thực không thể tin nổi những gì mình trông thấy nữa.
Nàng đã thấy gì thế?
Đao Thập Nhị thế mà lại thả mình nhảy vào biển rộng.
Sóng to gió lớn như vậy mà nhảy vào biển rộng thì có khác gì tự tìm đường chết đâu?
Thế nhưng theo nàng thấy, trông Đao Thập Nhị không giống như muốn tự sát.
Vân Hải Đường thậm chí còn cố gắng tới gần mạn thuyền nhìn xuống, thế nhưng nàng không trông thấy gì hết.
Chỉ có sóng biển cuồn cuộn đang chậm rãi càn quét.
Đao Thập Nhị quá nửa là mất mạng rồi!
“Đáng tiếc...”
Vân Hải Đường lắc đầu, tay vung roi quấn lấy cột buồm, từng bước đi về phía khoang thuyền.
Nếu cứ ở lại đây thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị cuốn xuống biển mất.
Lúc này Lục Trường Sinh đã nhảy vào lòng biển.
Có điều hắn cũng không cách thuyền lớn quá xa.
Bởi tay hắn vẫn dán trên thân thuyền, mặc cho sóng biển đánh lên người mình.
Trong lòng biển, Lục Trường Sinh đối diện trực tiếp với sóng lớn, lực đánh vào ít nhất cũng mạnh gấp mấy lần.
Hơn nữa từng con sóng dồn dập nối tiếp nhau, khiến người ta không sao thở nổi.
Nếu Lục Trường Sinh không phải võ giả cảnh giới Thần Lực thì đã bị sóng biển cuốn trôi lâu rồi.
“Đây mới là biển chân chính!”
“Thì ra chân lý Tam Trọng Lãng chính là như vậy.”
Trong mơ hồ Lục Trường Sinh cảm giác được Tam Trọng Lãng đã hoàn toàn viên mãn.
“Tam Trọng Lãng viên mãn, cộng 15 điểm ngộ tính.”
Trước mắt Lục Trường Sinh hiện ra một dòng chữ nhỏ.
Chỉ tiếc là Lục Trường Sinh đang rơi vào một loại cảm ngộ rất kỳ diệu, thế nên hắn không thấy được dòng chữ nhỏ này.
Vốn dĩ Lục Trường Sinh nhảy xuống biển chính vì muốn cảm ngộ ý cảnh, để Tam Trọng Lãng viên mãn.
Thế nhưng khi Lục Trường Sinh ở trong biển lớn, hắn lại mơ hồ cảm giác được rằng Tam Trọng Lãng không phải toàn bộ ý cảnh.
Bởi vậy ngộ tính cao tới 800 điểm khiến hắn rơi vào một loại cảm ngộ rất kỳ diệu.
Loại cảm ngộ này tên là ngộ đạo!
Chính Lục Trường Sinh cũng không biết mình đang ngộ đạo.
Hắn “dính” vào đáy thuyền, mặc cho sóng lớn đánh lên người, cứ thế cảm ngộ sức mạnh cuồn cuộn của biển rộng.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...
Lục Trường Sinh hoàn toàn chìm đắm trong ngộ đạo, đã mất hẳn cảm giác về thời gian.
Sóng biển tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Chỉ nháy mắt đã qua một đêm.
Đến khi trời sáng thì biển cũng lặng.
Rất nhiều người lục tục ra khỏi khoang thuyền, trên boong lúc này đã trở lên hỗn loạn.
“Rốt cuộc cũng qua rồi.”
“Cơn bão này suýt thì phá hỏng cả con thuyền.”
“Lần này sóng đánh mạnh thật đấy, mà chúng ta cũng may thật.”
“Mau kiểm kê nhân số và vật tư đi.”
Trên thuyền có người dặn dò như thế.
Họ đều là những thủy thủ lão làng, cũng đã quen với những cơn bão biển thế này.
Bão qua đi thì việc đầu tiên phải làm chính là kiểm kê nhân số và vật tư.
Dù sao thì sau mỗi cơn bão biển chắc chắn sẽ có tổn thất.
“Vật tư thiếu năm thùng.”
“Nhân số... thiếu ba người.”
“Thiếu ba người? Là những người nào?”
“Hai người khuân vác và một vị khách quý của tiểu thư Tác Phỉ, Đao tiên sinh cũng mất tích rồi.”
Mọi người không khỏi kinh hãi.
Hai người khuân vác mất tích thì thôi, không phải chuyện to tát gì.
Thế nhưng “Đao tiên sinh” lại là khách quý của tiểu thư Tác Phỉ, nghe nói người này còn từng cứu mạng tiểu thư Tác Phỉ nữa.
Vậy mà giờ hắn lại mất tích ư?
Khi ra khơi, nếu mất tích khi gặp bão biển thường chỉ có một kết cục, đó là táng thân giữa biển rộng.
Long Sa nghe thế thì khẽ cười: “Đao tiên sinh xui thật đấy, hôm qua ta hãy còn thấy hắn ở trên boong thuyền, có lẽ lúc bão tới không kịp vào khoang nên mới bị cuốn xuống biển.”
“Đúng là đáng tiếc.”
Giọng điệu của Long Sa có vẻ tiếc hận nhưng thật ra trong lòng hắn lại mừng muốn chết rồi.
Vốn hắn còn định đối phó với Đao Thập Nhị, nhưng có Tác Phỉ ở đây nên cũng chưa làm gì được.
Không ngờ chỉ một cơn bão lại khiến Đao Thập Nhị táng thân dưới đáy biển thế này.
Chỉ là Tác Phỉ lại rơi nước mắt, nàng thật sự rất đau lòng.
Lúc này Vân Hải Đường cũng ra khỏi khoang thuyền.
Nàng chỉ im lặng nhìn mặt biển.
Sau một đêm, gió êm sóng lặng, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng bóng người nhảy xuống biển kia như thể đã biến mất.
Có điều tới giờ Vân Hải Đường vẫn không hiểu được, vì sao Đao Thập Nhị lại nhảy xuống biển?
“Gió bão qua rồi, cho thuyền chạy thôi.”
“Căng buồm lên!”
Thuyền trưởng bắt đầu chỉ huy các thủy thủ khởi động thuyền.
Trong hành trình vượt biển, mạng người là thứ yếu ớt nhất, không cẩn thận là mất mạng như chơi.
Hoặc là ngã bệnh, hoặc bị sóng biển cuốn đi.
Chuyện thế này rất bình thường, các thuyền viên cũng không có cảm giác gì cả.
Thuyền lớn chậm rãi chuyển động.
“Vèo”.
Đúng lúc này một bóng đen từ bên dưới thân thuyền nhảy dựng lên, trực tiếp phóng lên boong.
“Ai?”
Mọi người hoảng hốt la lên.
Có điều khi họ trông rõ bóng người kia thì lại trợn mắt kinh ngạc.
“Là Đao tiên sinh!” Hết chương 175.



Bạn cần đăng nhập để bình luận