Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 306. Lục Trường Sinh rút đao, một đao phá thần cương!



Chương 306. Lục Trường Sinh rút đao, một đao phá thần cương!




Thái độ của ba người này hết sức hùng hổ, rõ ràng là nhắm vào hắn.
"Nội môn..."
Lục Trường Sinh nhớ ra một chuyện.
Dưới chân núi, lúc hắn muốn trèo lên thang trời lại bị mấy tên tạp dịch ngăn cản.
Sau đó hắn giết đám tạp dịch kia luôn.
Mà những tạp dịch kia đều là tâm phúc của đệ tử nội môn.
Đã hiểu!
Đây là đệ tử nội môn đến trả thù!
Thật đúng là báo thù thể không đợi lâu!
Hắn vừa mới rời khỏi tông môn thì đã bị người ta đuổi theo rồi.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng không sợ, hắn có sổ tay ngoại môn, biết việc các đệ tử Bắc Vực Thiên Tông có thể ra tay với nhau nhưng không thể giết chết đối phương.
Chỉ là dù không được giết người nhưng vẫn có cách để sỉ nhục và tra tấn đối phương.
"Các ngươi thật đúng là coi trọng Lục mỗ, cả ba vị đệ tử nội môn cùng tới một lúc."
Lục Trường Sinh lạnh lùng mở lời.
"Hừ, trả thù phải nhân lúc còn sớm. Chẳng lẽ chúng ta phải chờ ngươi ở ngoại môn mấy tháng, từ từ tăng cường thực lực rồi mới đến? Đó là chuyện kẻ ngu xuẩn làm!"
"Không sai, thừa dịp ngươi vừa nhập tông, căn cơ chưa ổn, phải cho ngươi biết ai lớn ai nhỏ."
"Đệ tử trong tông môn dù không thể giết đồng môn nhưng chúng ta có cách để tra tấn ngươi. Để cho ngươi nhớ kỹ, dù là đệ tử hạt giống cũng phải khiêm nhường, không nên trêu chọc người không thể trêu!"
Ba tên đệ tử nội môn từng bước một tới gần.
Bọn chúng đã nói rất rõ ràng, chúng sẽ không để Lục Trường Sinh "chậm rãi phát triển".
Chỉ cần tìm được cơ hội chúng sẽ ra tay ngay!
Càng ra tay sớm càng tốt!
Rõ ràng người có thể tồn tại ở Bắc Vực Thiên Tông đều là kẻ thông minh.
"Đúng vậy, trả thù phải thừa dịp sớm."
"Thừa dịp căn cơ của ta chưa ổn, thậm chí còn chưa kịp dựa vào tài nguyên của tông môn để gia tăng thực lực các ngươi đã nắm lấy cơ hội trả thù."
"Thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy các ngươi đã biết ta là ai chưa?"
Ánh mắt Lục Trường Sinh lạnh băng.
Đối đầu với ba tên võ giả cảnh giới Thần Cương, nhưng hắn cũng không hề e ngại
"Vù."
Sau một khắc, hư không giống như trở nên tối đen.
Như thể lập tức biến thành trời sao đen nhánh.
Trong trời sao mơ hồ có một thác nước to lớn.
Thác nước ba nghìn thước bay thẳng xuống dưới, xuyên qua trời sao.
"Ý cảnh?"
"Chỉ là ý cảnh mà cũng dám khoe khoang à?"
Ba tên đệ tử nội môn cảnh giới Thần Cương cười lạnh một tiếng.
Sau một chớp mắt bọn chúng cũng thi triển ra ý cảnh.
"Rầm."
Phảng phất như có một đám lửa đang thiêu đốt bên trong trời sao đen kịt của Lục Trường Sinh.
Dường như lửa đã tràn ngập toàn bộ trời sao.
Sau đó, lại có một tầng sương trắng che trời lấp đất xông tới, bao phủ cả trời sao.
Cuối cùng còn có một ngọn núi hùng vĩ, trùng trùng điệp điệp, phảng phất từ trên chín tầng trời rơi xuống, tràn đầy uy thế khủng bố.
Ba loại ý cảnh cùng nhau lao về phía Lục Trường Sinh.
Nhưng Lục Trường Sinh chỉ hơi nheo mắt.
Ý cảnh của ba người này thế mà đều không viên mãn?
Nói cách khác là ý cảnh vẫn chưa diễn hóa ra lĩnh vực.
"Phải rồi, dù là cảnh giới Thần Cương cũng chưa chắc đã có thể diễn hóa ra lĩnh vực."
"Cho dù là đệ tử của Bắc Vực Thiên Tông nhưng đa phần mọi người cũng không có cách nào làm ý cảnh viên mãn và diễn hóa ra lĩnh vực."
"Họ chỉ có thể gia tăng ý cảnh tới một trình độ nhất định, sau đó tìm võ công cảnh giới Thần Cương thích hợp. Như vậy sẽ có bảy tám mươi phần trăm xác suất thành công, rồi sau đó lại thử ngưng tụ thần cương, phần lớn cũng có thể ngưng tụ ra thần cương, từ đó tấn thăng cảnh giới Thần Cương!"
Lục Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn đã đánh đồng Thiên Tâm với đệ tử bình thường trong Bắc Vực Thiên Tông rồi.
Thiên Tâm là Thiên Tâm.
Thiên Tâm không phải là đệ tử bình thường trong Bắc Vực Thiên Tông.
Nếu Thiên Tâm có thể đến Bắc Vực Thiên Tông thì chắc chắn cũng sẽ là đệ tử đỉnh tiêm, có khả năng lấy được thân phận đệ tử hạt giống.
Đệ tử bình thường dù có là thiên tài thì cũng chỉ là thiên tài bình thường.
Có thể lĩnh ngộ ý cảnh tới mức cao thâm đã tốt lắm rồi.
Viên mãn ư?
Thậm chí muốn diễn hóa ra lĩnh vực ư?
Đó là chuyện chỉ có một số ít đệ tử hàng đầu mới làm được.
"Ầm ầm."
Giữa ý cảnh đầy trời mơ hồ có thể nghe được từng tiếng sóng biển.
Thế nhưng không chỉ có mỗi sóng biển.
Tựa hồ còn có cuồng phong gào thét, nâng sóng biển lao tới.
Chỉ cần không phải lĩnh vực.
Như vậy giữa ý cảnh với nhau mà muốn áp chế đối phương thật ra là chuyện rất khó.
Đặc biệt là ý cảnh của Lục Trường Sinh cũng không kém cỏi gì.
"Keng."
Lục Trường Sinh rút đao.
Một đạo đao quang màu đỏ phá vỡ hư không.
Mang theo sức mạnh cực kỳ đáng sợ, như thể muốn chém đứt lìa cả ý cảnh.
Với ý cảnh của Lục Trường Sinh hiện giờ, khi gia trì trong ánh đao, sức mạnh của đao này chỉ sợ có thể đạt tới một vạn năm nghìn đỉnh!
Đây là một con số kinh khủng.
Vạn đỉnh có thể phá cương!
Hôm nay Lục Trường Sinh muốn thử một lần xem liệu vạn đỉnh có thể phá cương thật không?
"Lâm!"
Lục Trường Sinh thi triển ra bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn.
Trong chốc lát, toàn thân ba tên đệ tử nội môn cảnh giới Thần Cương cứng đờ.
Bọn chúng dù là đệ tử có cảnh giới Thần Cương, nhưng trên phương diện tinh thần mà nói, thực ra chúng cũng không mạnh hơn đệ tử cảnh giới Thần Lực là bao.
Bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn của Lục Trường Sinh vẫn hữu hiệu.
Cùng lúc đó, Lục Trường Sinh thậm chí còn kích phát cả Tâm Kiếm.
"Chém!"
Trong nháy mắt ba đạo Tâm Kiếm bay ra.
Vô ảnh vô hình, chém vào tinh thần của ba tên đệ tử nội môn cảnh giới Thần Cương.
"A..."
Ba người kêu thảm một tiếng.
Tinh thần bị bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn chấn động, sau đó lại bị Tâm Kiếm chém trúng.
Trong nháy mắt tinh thần của bọn chúng đã bị xé rách.
Thậm chí ngay cả ý cảnh không thể duy trì được nữa, trong nháy mắt ý cảnh trở lên tán loạn.
Tích tắc khi ý cảnh của chúng tán loạn, đao quang của Lục Trường Sinh lại chia ra làm ba. Hết chương 306.



Bạn cần đăng nhập để bình luận