Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 62. Tới chợ đêm lần nữa, việc làm ăn không thành liền trở mặt cướp luôn? (2)



Chương 62. Tới chợ đêm lần nữa, việc làm ăn không thành liền trở mặt cướp luôn? (2)




“Thế mà lại có số lượng lớn Tráng Huyết Đan thật à? Xem ra mấy kẻ này đúng là định làm ăn với ta thật.”
“Nhưng làm ăn không thành lại còn trở mặt ăn cướp luôn, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.”
Lục Trường Sinh lắc đầu.
Từ tác phong của đám người kia cũng có thể thấy chúng chẳng phải người đàng hoàng gì cho cam.
Có thể là đã quen vừa bán Tráng Huyết Đan vừa nhân tiện làm một số trò cướp của giết người.
Lục soát ra nhiều Tráng Huyết Đan như thế khiến Lục Trường Sinh cũng không biết nên xử lý thế nào.
Đúng lúc Lục Trường Sinh đang thấy khó xử thì đột nhiên phía sau hắn truyền tới một thanh âm xa lạ.
“Nếu các hạ không biết giải quyết chuyện Tráng Huyết Đan thế nào thì không bằng bán lại cho ta đi?”
“Vụt”.
Trong lòng Lục Trường Sinh cả kinh, nháy mắt quay phắt người lại.
Một nam tử mặc áo bào đỏ chậm rãi bước ra từ phía sau lưng Lục Trường Sinh.
Đối phương cũng che mặt nên không nhìn rõ được tướng mạo hắn ra sao.
Thế nhưng Lục Trường Sinh vẫn có thể láng máng nhận thấy khí huyết đang sôi trào mãnh liệt trong cơ thể đối phương, đây không phải là một võ giả bình thường.
"Ngươi muốn số Tráng Huyết Đan này ư?"
Lục Trường Sinh hỏi.
"Đúng thế, chỗ này có khoảng hơn ba nghìn viên Tráng Huyết Đan, ta bỏ ra một nghìn lạng bạc để mua hết, các hạ cảm thấy thế nào?"
Nam tử mặc áo bào đỏ bình tĩnh nói.
"Thành giao."
Lục Trường Sinh đáp không chút chần chừ.
Với số lượng Tráng Huyết Đan nhiều như thế này, nếu không bày sạp ngoài chợ đen thì rất khó để bán qua tay.
Nhưng bày sạp ngoài chợ đen thì phải tốn biết bao nhiêu thời gian mới bán hết được đây?
Bây giờ thu được một nghìn lạng bạc chỉ trong một lần, tất nhiên là hắn sẽ chọn cách bán hết rồi.
Lấy được một nghìn lạng ngân phiếu rồi, Lục Trường đang chuẩn bị rời đi thì nam tử mặc áo bào đỏ lại đột ngột lên tiếng: "Các hạ không cảm thấy hứng thú với Tráng Huyết Đan sao?"
"Hả?"
Lục Trường Sinh không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo bào đỏ.
Nam tử mặc áo đỏ tiếp tục nói: "Hơn một tháng trước, một lượng lớn Tráng Huyết Đan đã bất ngờ xuất hiện tại chợ đêm thành Nam Dương."
"Vì giá rẻ mà hiệu quả lại cao nên đã khiến cho rất nhiều võ giả cấp độ Tráng Huyết đổ xô tìm mua."
"Nhưng ta đã đưa Tráng Huyết Đan tới cho dược sư kiểm chứng, từ đó phát hiện ra bên trong Tráng Huyết Đan có rất nhiều loại dược liệu không hề rẻ. Với giá cả bán Tráng Huyết Đan như hiện nay, đây rõ ràng là một vụ mua bán lỗ vốn."
"Phía sau Tráng Huyết Đan tất phải có một âm mưu động trời! Hiện giờ ta đã điều tra ra một chút manh mối, các hạ có hứng thú cùng tham gia không?"
Lục Trường Sinh nhìn chằm chằm nam tử mặc áo bào đỏ.
Xem ra những người khác đều không phải là đồ ngốc, họ đã nhận ra vấn đề ở Tráng Huyết Đan, thậm chí còn bắt đầu điều tra nữa.
Nhưng Lục Trường Sinh cảm thấy dường như đây là một vũng nước sâu, hắn không muốn dính dáng tới chuyện này.
"Xin lỗi, ta không có hứng thú."
Nói xong, mặc kệ nam tử mặc áo bào đỏ suy nghĩ như thế nào, Lục Trường Sinh lập tức bỏ đi.
Về tới Diệu Thủ Viên, Lục Trường Sinh cũng không còn vương vấn gì với chuyện Tráng Huyết Đan nữa.
Hiện tại, hắn không muốn chọc vào bất cứ phiền toái nào mà chỉ muốn yên lặng rèn luyện lục phủ ngũ tạng thôi.
Còn việc không có vũ kỹ nên không thể nào nhanh chóng tăng cường ngộ tính, Lục Trường Sinh cũng không quá sốt ruột.
Dù sao ngộ tính của hắn bây giờ cũng đã rất khá rồi.
Với ngộ tính như thế này thì việc thành tựu cảnh giới Thần Lực sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Chuyện vũ kỹ có thể tạm thời đặt sang một bên đã.
Bây giờ, hắn chỉ muốn yên ổn rèn luyện phủ tạng để lục phủ ngũ tạng của hắn được tôi luyện đến mức cực kỳ cứng cỏi, sau đó sẽ mở ra Sinh Tử Huyền Quan, đi lên cảnh giới Thần Lực!
Cảnh giới Thần Lực mới là thứ quan trọng nhất đối với Lục Trường Sinh!
Vậy nên những chuyện khác đều có thể tạm thời gác lại được.
Chỉ trong thoáng chốc, đã lại một tháng nữa trôi qua.
Lục Trường Sinh cũng đã "tọa chẩn" được một tháng.
Thậm chí cũng đã có rất nhiều bệnh nhân biết tới Lục Trường Sinh rồi.
Bọn họ biết được việc danh y Ngô Cảnh đã dạy dỗ được một đồ đệ có y thuật cao minh.
Hiện giờ, Ngô Cảnh cũng vô cùng yên tâm về Lục Trường Sinh.
Thậm chí có một số bệnh nhân với ca bệnh hơi khó khăn một chút, hắn cũng để cho Lục Trường Sinh thăm khám.
Dần dà, Lục Trường Sinh cũng có thể một mình đảm đương một phía.
“Trường Sinh này, y thuật của ngươi bây giờ đã có thể xuất sư được rồi.”
"Kỳ thực sư phụ cũng không còn gì để dạy ngươi nữa, sư phụ có một quyển y thư, bên trong có ghi lại những điều tâm đắc và các loại nghi nan tạp chứng trong suốt mấy chục năm làm nghề y của ta, ngươi có thể đọc thêm."
"Vài ngày nữa, sư phụ sẽ báo cáo rõ ràng tình hình với Diệu Thủ Viên, sau đó ngươi có thể lên cấp lang trung, sau đó có thể khai đường tọa chẩn rồi!"
Ngô Cảnh cười nói.
Hắn rất hài lòng về Lục Trường Sinh, cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Thật ra hắn cũng có không ít đệ tử, thế nhưng những đệ tử này đều chỉ là hạng xoàng xĩnh, không một ai có thể khiến hắn thỏa mãn.
Chỉ có Lục Trường Sinh mới xem như là kế thừa được y bát của hắn.
Thậm chí theo thời gian, Lục Trường Sinh còn có thể đem y bát của hắn phát dương quang đại!
"Tạ ơn sư phụ!"
Lục Trường Sinh cung kính hành lễ.
Tuy rằng hắn đã tọa chẩn suốt một tháng, nhưng thân phận của hắn hiện tại vẫn là dược sư chứ chưa phải lang trung.
Chỉ khi nào được Diệu Thủ Viên xác nhận, sau đó hắn tự mình khai đường tọa chẩn thì mới được xem như là một lang trung đích thực.
Ngày đó đã không còn xa nữa rồi!
Nhớ lại không lâu trước đây hắn vẫn chỉ là một tên ăn mày.
Vậy mà không tới hai năm, hắn đã trở thành một lang trung.
Thậm chí, thân phận thật sự của hắn còn là một võ giả Luyện Tạng cường đại!
"Ồ?" Hết chương 62.



Bạn cần đăng nhập để bình luận