Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 61. Tới chợ đêm lần nữa, việc làm ăn không thành liền trở mặt cướp luôn?



Chương 61. Tới chợ đêm lần nữa, việc làm ăn không thành liền trở mặt cướp luôn?




Nếu loại Tráng Huyết Đan này được bày bán rộng rãi thì liệu còn ai mua dược thiện của Diệu Thủ Viên nữa đây?
Thế nhưng liệu nó có thật sự rẻ như vậy không?
Lục Trường Sinh cảm thấy rất khó tin.
Bản thân hắn chính là dược sư, thế nên hắn biết các loại dược liệu dùng trong dược thiện quả thực đều rất đắt đỏ.
Dù chỉ tính giá vốn cũng không thể rẻ tới mức chỉ có một lượng bạc được.
Thế nên Lục Trường Sinh tới trước một quầy hàng, ném ra một lượng bạc.
“Cho ta ba viên Tráng Huyết Đan.”
Chủ quán liếc qua Lục Trường Sinh, trực tiếp đưa ba viên Tráng Huyết Đan cho hắn.
Lục Trường Sinh quan sát Tráng Huyết Đan thật cẩn thận.
Tráng Huyết Đan có màu đỏ thẫm, bên trong lẫn một ít hoa văn màu đen.
Ngửi có chút tanh, dường như là mùi máu.
Lục Trường Sinh lại vươn lưỡi nếm thử.
Hắn là dược sư, hơn nữa sau khi ngộ tính tăng lên thì đã nhớ kỹ hương vị của mỗi loại dược liệu rồi.
Chỉ cần nếm qua là hắn đã biết đại khái trong thuốc có những dược liệu gì.
Lục Trường Sinh nếm thử, lập tức nhận ra trong Tráng Huyết Đan có khoảng mười mấy vị dược liệu.
Các dược liệu này thật ra đều là những loại dược liệu thông thường.
Ngoại trừ dược liệu ra thì có vẻ đan dược còn trộn lẫn cả máu, Lục Trường Sinh nếm không ra rốt cuộc là máu gì.
Nhưng dù chỉ có mười mấy loại dược liệu kia thì giá cả ít nhất cũng phải ba bốn lượng bạc rồi.
Cứ coi như mười mấy loại dược liệu kia có thể luyện ra một lò mười viên Tráng Huyết Đan đi, vậy chi phí làm ra mỗi viên Tráng Huyết Đan đã lên tới ba bốn ngân tử.
Bán một lượng ba viên Tráng Huyết Đan vậy chẳng khác nào bán giá gốc, thế chẳng phải là làm ăn không có lãi ư?
Điều đó là không thể nào!
Dù sao thì cứ kéo dài như thế có lẽ còn có thêm phí tổn khác nữa, nếu tính kỹ thậm chí có thể lỗ nặng nữa kìa.
Dù có núi vàng núi bạc thì cũng không thể chịu nổi hao tổn như vậy được.
Điều này rõ ràng không hợp lý.
“Người bán Tráng Huyết Đan không phải vì kiếm tiền, ngược lại còn lỗ vốn, chắc hẳn là có ý đồ khác!”
Lục Trường Sinh không tỏ vẻ gì, nhét mấy viên Tráng Huyết Đan vào ngực áo, đợi trở về rồi nghiên cứu sau.
Sau đó Lục Trường Sinh lại hỏi thăm quanh chợ đêm một lượt, muốn tìm xem là ai bán ra nhiều Tráng Huyết Đan tới vậy?
Thế nhưng không có câu trả lời xác thực.
Thật ra nếu muốn điều tra thì nhất định có thể tìm ra thôi.
Chỉ là Lục Trường Sinh cảm thấy không cần thiết.
Việc này không liên quan tới hắn, nhiều một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.
Tự hắn không chạm vào Tráng Huyết Đan là được rồi.
Với lại giờ hắn cũng đã là võ giả Luyện Tạng, Tráng Huyết Đan này không có tác dụng gì với hắn cả.
Lục Trường Sinh rời khỏi chợ đêm.
Nhưng hắn vừa rời đi đã bị mấy tên võ giả đeo khăn đen che mặt cản đường.
Lục Trường Sinh nhíu mày, lại là chặn đường cướp tiền nữa à?
“Vừa rồi có phải các hạ đang hỏi chỗ bán số lượng lớn Tráng Huyết Đan không?”
Một võ giả đeo mũ choàng che mặt mở miệng hỏi.
Lục Trường Sinh ngẫm nghĩ, vừa rồi để tiện hỏi chuyện về Tráng Huyết Đan nên đúng là hắn đã nói dối rằng mình muốn mua số lượng lớn Tráng Huyết Đan thật.
“Phải thì sao?”
Lục Trường Sinh đáp.
“Hì hì, người khác không có số lượng lớn Tráng Huyết Đan, nhưng chúng ta có.”
“Ngươi muốn mua bao nhiêu?”
Lục Trường Sinh nheo mắt.
Thì ra không phải chặn đường cướp bóc mà là người muốn bán Tráng Huyết Đan.
Nếu Lục Trường Sinh muốn điều tra chuyện về Tráng Huyết Đan thì đương nhiên hắn sẽ đồng ý, sau đó tìm ra người đứng sau Tráng Huyết Đan.
Thế nhưng giờ Lục Trường Sinh không muốn dây vào chuyện này.
Không muốn chạm vào vũng nước bẩn.
“Giờ ta không muốn mua nữa.”
Nói xong Lục Trường Sinh xoay người rời đi.
Đám người che mặt trợn mắt há hốc mồm.
Có vẻ chúng không ngờ tới cảnh này.
Vốn nghĩ đây là một vụ làm ăn lớn, không ngờ lại bị người ta chơi một vố.
Người đội mũ che mặt lập tức giận dữ quát: “Đứng lại!”
“Ngươi chắc chắn không cần Tráng Huyết Đan chứ?”
Lục Trường Sinh bình tĩnh đáp: “Chắc chắn không cần.”
Lúc này người đội mũ che mặt lại cười lạnh: “Hì hì, nếu ngươi đã không cần Tráng Huyết Đan thì chúng ta đổi thân phận khác để giao lưu thôi.”
“Mau đưa tất cả bạc lẫn ngân phiếu trên người ngươi ra đây.”
“Ngươi không cần Tráng Huyết Đan của chúng ta nhưng chúng ta lại muốn bạc của ngươi!”
Nói xong mấy tên võ giả đã vây kín xung quanh Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh đảo qua đám võ giả, thản nhiên nói: “Mua bán không được thì trực tiếp trở mặt ăn cướp luôn à? Quả đúng là phong cách chợ đêm mà...”
Thậm chí Lục Trường Sinh còn không thấy bất ngờ.
Chợ đêm vốn là nơi vàng thau lẫn lộn, loại chuyện đen ăn đen quá bình thường, nói gì tới cướp bóc.
Có lẽ đám người này đã theo dõi hắn lâu rồi, biết hắn hỏi mua số lượng lớn Tráng Huyết Đan nên đoán ra trong người hắn có rất nhiều bạc.
Thế nên chúng mới cản đường hắn như vậy.
Nhưng không ngờ Lục Trường Sinh lại không muốn mua Tráng Huyết Đan.
Sau đó đám người này không buồn giả vờ nữa, đã không mua bán thì chúng lại quay về nghề cũ, trực tiếp ăn cướp luôn!
Việc này dễ hơn mua bán nhiều, chúng làm cũng quen tay hơn nhiều!
“Bớt nói nhảm. Hôm nay huynh đệ chúng ta không định giết người, biết điều thì để bạc lại, nếu không...”
Người đội mũ che mặt còn chưa nói xong đã thấy đoản kiếm trong tay Lục Trường Sinh lóe lên.
“Keng”.
Lục Trường Sinh rút kiếm.
Đoản kiếm trong tay hắn nháy mắt rời vỏ.
Sau đó kiếm quang chớp động, thân ảnh Lục Trường Sinh hơi nhoáng lên.
Chỉ sau vài hơi thở Lục Trường Sinh đã thu kiếm vào vỏ.
“Xì xì”.
Đám võ giả che mặt đều ôm lấy yết hầu, thảm thiết ngã xuống vũng máu.
Chỉ giây lát sau đã không còn cựa quậy gì nữa.
Lục Trường Sinh lắc đầu.
Mấy kẻ này quá yếu.
Ngay cả võ giả Rèn Cốt trong mắt Lục Trường Sinh lúc này cũng không mạnh hơn người bình thường là mấy, hắn tiện tay vung kiếm một cái là có thể giết chết đối phương một cách dễ dàng rồi.
Sau đó Lục Trường Sinh tiến lên, lần mò thi thể một lượt.
Mò thi thể rốt cuộc là nghề truyền thống rồi, không bỏ được.
“Hử?” Hết chương 61.



Bạn cần đăng nhập để bình luận