Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 144. Trang Thập Tam ghét ác như thù!



Chương 144. Trang Thập Tam ghét ác như thù!




Khi binh lính tinh nhuệ xông vào thì Hạ viên ngoại và La Vân cũng theo sau.
Họ bước vào trong sân, nhưng lại không thấy một bóng người nào.
“Người đâu rồi?”
La Vân nhìn sang Hạ viên ngoại.
Hạ viên ngoại cũng cau mày, theo tin tức Hạ gia nhận được thì nơi này chắc chắn là cứ điểm của Vạn Độc Giáo.
“Phù...”
Đột nhiên một cơn gió thổi tới.
Mũi mọi người thoáng ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng.
Một võ giả Luyện Tạng trong đội hộ vệ của Hạ gia như thể nghĩ tới điều gì đó, lập tức che kín mũi miệng rồi hô lớn: “Không hay rồi, có độc...”
Thế nhưng đã muộn mất rồi.
Mấy trăm binh lính tiến vào đại sảnh đều ngã rạp xuống đất.
Họ chưa chết nhưng tay chân đều không có sức, mềm oặt ngã ra đất.
Dù sao ở nơi nhỏ thế này mà muốn dùng khói độc giết hết mọi người thì cũng rất khó.
Nhưng loại chất độc khiến đối phương mất hết sức lực thì Vạn Độc Giáo không thiếu.
Dù sao Vạn Độc Giáo chính là kẻ dùng độc thành thạo!
Đám người La Vân cũng trúng độc.
Nhưng thân thể võ giả Luyện Tạng cường tráng, có thể chống lại một số độc tố.
Riêng Hạ viên ngoại lại móc một viên thuốc trong ngực áo ra, có lẽ cũng là thứ giống với Giải Độc Đan, dùng xong có thể chống lại độc tố.
“Vèo”.
Lúc này, từ phía sau đại sảnh có mấy chục tới cả trăm bóng người lao ra.
Võ giả dẫn đầu chính là Hữu sứ Vương Phong.
Vương Phong cười lạnh: “Hạ viên ngoại, ngươi đúng là giàu nứt đố đổ vách, không ngờ điều động được cả đại quân như vậy.”
“Thế nhưng quan quân thì sao chứ? Dám bước vào cứ điểm của Vạn Độc Giáo chúng ta thì đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Thấy vậy La Vân lập tức lùi lại đằng sau.
“Lui!”
Bên ngoài còn rất nhiều binh lính đang chờ.
Chỉ cần không bước vào đại sảnh thì sẽ không bị chất độc của Vạn Độc Giáo ảnh hưởng.
“Bùm...”
Đúng lúc này, phía sau họ đột nhiên có hai chiếc đỉnh lớn hạ xuống.
Mọi người nhìn kỹ lại thì thấy là một lão giả khoảng năm mươi tuổi, mỗi tay đang nâng một chiếc đỉnh.
Hơn nữa nhìn qua còn có vẻ rất thoải mái.
Lão giả đặt hai chiếc đỉnh lớn xuống, chặn ngang trước cửa chính.
Không chỉ thế, không biết lão giả lấy đâu ra những chiếc đỉnh y hệt, lục tục chắn hết cửa chính.
Bên ngoài có ít nhất hơn hai nghìn binh lính tinh nhuệ.
Nhưng giờ tất cả đã bị ngăn ngoài cửa, không có cách nào tiến vào cả.
“Sức đủ khiêng đỉnh, nhẹ nhàng đơn giản... cảnh giới Thần Lực!”
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Dù La Vân là đại tướng cầm quân nhưng hắn cũng là một võ giả Luyện Tạng, hiểu biết không ít, rất nhanh đã nhận ra lão giả này là một võ giả cảnh giới Thần Lực.
Giọng điệu lão giả rất bình tĩnh, chậm rãi mở miệng: “Lão phu là trưởng lão hộ pháp của Vạn Độc Giáo, Triệu Vô Cực!”
“Triệu Vô Cực?”
Nghe thế La Vân từ từ rút đao.
Lần này hắn dẫn ba nghìn đại quân tới, thật sự không ngờ sẽ đụng phải võ giả cảnh giới Thần Lực.
Trừ khi có đại quân liên tục vây đánh, nếu không sẽ không giết được võ giả cảnh giới Thần Lực.
Huống chi, giờ hai nghìn binh lính đang bị chặn ngoài cửa, trong này họ chỉ có mấy chục người đối mặt với một võ giả cảnh giới Thần Lực, quá nửa là dữ nhiều lành ít.
“Bái kiến trưởng lão hộ pháp!”
Vương Phong dẫn đám giáo chúng của Vạn Độc Giáo hành lễ một cách cung kính với Triệu Vô Cực.
“Vương Phong, chuyện lần này bị ngươi làm hỏng rồi!”
Triệu Vô Cực lạnh giọng nói.
Trong lòng Vương Phong không khỏi căng thẳng.
Hắn biết rõ, lần này dù trưởng lão có giết sạch đám người La Vân thì Vạn Độc Giáo cũng không thể kiểm soát Hạ gia được nữa.
Dù sao đã giết nhiều quan quân như thế mà còn muốn sống yên ở Diêm Thành à? Chẳng khác nào nằm mơ!
Lần này chẳng khác nào Vương Phong đã làm hỏng việc, vậy nên Vạn Độc Giáo sẽ phạt nặng.
“Thưa trưởng lão, đều lại lang trung thành Nam Dương là Lục Trường Sinh kia phá hủy việc lớn của Vạn Độc Giáo ta.”
“Ta đã sai người đi chặn giết tên lang trung đó rồi.”
Triệu Vô Cực không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn Vương Phong.
Giờ có nói gì cũng muộn rồi.
Chặn giết lang trung cũng được, giết chết La Vân và Hạ viên ngoại tại đây cũng thế, đều chẳng có tác dụng gì nữa.
“Thuộc hạ cam nguyện chịu phạt khi quay về giáo!”
Vương Phong cắn răng, không vòng vo nữa.
“Ừ, làm sai thì phải chịu phạt.”
“Đợi trở về lão phu sẽ xin cho ngươi bị phạt nhẹ thôi.”
“Còn những kẻ này...”
Trong mắt Triệu Vô Cực lóe lên sát ý, lạnh băng lên tiếng: “Làm hỏng việc lớn của Vạn Độc Giáo ta, phải giết!”
Triệu Vô Cực chẳng bận tâm tới mệnh quan triều đình, cũng chẳng để ý đại tướng cầm quân gì hết.
“Ầm”.
Triệu Vô Cực bước ra một bước, mặt đất như thể cũng rung lên theo bước chân hắn, chẳng khác nào địa long chuyển động.
Khí thế đáng sợ nháy mắt hạ xuống đầu mọi người.
Dù là võ giả Luyện Tạng thì lúc này cũng cảm thấy như rơi vào đầm lầy, bước chân trở lên nặng chịch.
Đây là cảnh giới Thần Lực!
Võ giả Luyện Tạng trước mặt cảnh giới Thần Lực còn chẳng có tư cách rút đao.
Đúng lúc này, đại đỉnh ngăn kín cửa chính lại bị một sức mạnh cực lớn nhấc bổng lên.
Ngay sau đó, đại đỉnh bị hất văng tới sau lưng Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực nhanh chóng đổi chiêu, xoay người đập một chưởng lên đỉnh.
“Choang...”
Đại đỉnh phát ra tiếng vang dữ dội, chẳng ngờ lại bị Triệu Vô Cực đập bay lại.
“Kẻ nào?”
Triệu Vô Cực giận dữ hét lên.
Mọi người thấy đại đỉnh bị Triệu Vô Cực đập một cái bay vút về phía cửa.
“Bùm”.
Đột nhiên đại đỉnh phát ra một tiếng inh tai rồi khựng lại.
Sau đó mặt trên đại đỉnh xuất hiện một vết rạn.
Vết rạn càng lúc càng nhiều, cuối cùng như mạng nhện che kín toàn bộ thân đỉnh.
“Răng rắc”.
Cuối cùng đại đỉnh vỡ vụn.
Hóa thành vô số mảnh nhỏ rơi rụng trên mặt đất.
Sau khi đại đỉnh vỡ vụn mọi người mới thấy rõ ràng, phía sau đại đỉnh không biết từ bao giờ đã có một bóng người cao lớn.
Thậm chí bóng người cao lớn này còn đang giơ nắm tay.
Đại đỉnh vừa vỡ vụn vì trúng một quyền của võ giả xa lạ này, sau đó rơi xuống mặt đất thành muôn vàn mảnh nhỏ!
Đây là đại đỉnh thanh đồng đấy! Hết chương 144.



Bạn cần đăng nhập để bình luận