Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 850: Tự nghĩ ra Cực Hạn Võ Đạo Lưu! Hai Ám Kình bộc phát, sư phụ chấn động! (4)

Chương 850: Tự nghĩ ra Cực Hạn Võ Đạo Lưu! Hai Ám Kình bộc phát, sư phụ chấn động! (4)
“Không phải hắn bị đánh trọng thương nhập viện rồi sao?”
“Chắc là vết thương lành lại xuất viện rồi, dù sao cũng đã qua một thời gian kể từ giải thi đấu Võ đạo rồi.”
“Nghe nói Lục Viễn là thành viên quan trọng của võ quán Phi Hạc, là đệ tử ký danh của quán chủ. Không ngờ ngay cả vòng đầu tiên của giải thi đấu Võ đạo cũng không qua nổi, thậm chí còn bị trọng thương suýt chết, gây ra tin tức lớn.”
“Haiz, chuyện này vẫn không nên bàn luận, lúc trước đám phóng viên thời sự kia, chính là tới võ quán Phi Hạc phỏng vấn mấy lần, phiền muốn chết...”
Một vài học viên võ quán, hội viên tập thể hình, vân vân, sau khi thấy Lục Viễn, đều nhỏ giọng thảo luận.
Dù sao, hiện tại Lục Viễn ở thành phố Bàn tuyệt đối cũng được coi là một “người nổi tiếng” rồi.
Vòng thi đấu đầu tiên của giải thi đấu Võ đạo suýt chút nữa bị đánh chết.
Thậm chí còn gây ra tin lớn.
Muốn không nhớ được tên cũng khó.
Lục Trường Sinh cũng không hề để ý, hắn trực tiếp đi lên tầng hai.
Tầng hai là khu lực luyện võ của võ quán.
Bên trong đều là đệ tử muốn luyện võ.
Sư phụ của Lục Trường Sinh, quán chủ Phí Thiên Lưu của võ quán Phi Hạc đang ở tầng hai.
Đi tới tầng hai, thấy rồi đám đệ tử đang luyện võ.
Còn có mấy võ giả nam, nữ, đang dạy võ thuật Phi Hạc Lưu.
“Hướng sư tỷ.”
“Triệu sư huynh.”
“Lý sư huynh.”
Lục Trường Sinh lần lượt chào hỏi.
Ba người này đều là sư huynh của hắn, là đệ tử của quán chủ võ quán Phi Hạc.
Hơn nữa không giống với hắn.
Đều là đệ tử chính thức, còn hắn chỉ là đệ tử ký danh.
“Lục sư đệ, ngươi đến tìm sư phụ sao?”
Lúc này, Hướng sư tỷ đi tới.
Chẳng qua vẻ mặt nàng nhìn Lục Viễn có phần phức tạp.
“Đúng, sư phụ đâu rồi?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Sư phụ ở trong phòng nghỉ, trong khoảng thời gian này, sư phụ vì chuyện của người mà mệt mỏi quá sức...”
Hướng sư tỷ vỗ vỗ vai Lục Trường Sinh, ý vị sâu xa nói.
Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Ngay sau đó, hắn đi vào trong phòng.
Trong phòng, có một nam tử trung niên mặc trang phục Võ đạo rộng thùng thình.
Chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn vẻ mặt lại giống như có chút mệt mỏi.
“Sư phụ.”
Lục Trường Sinh cung kính gọi.
“Là Lục Viễn à.”
“Tới, ngồi đi.”
Phí Thiên Lưu mở mắt.
Sau khi thấy Lục Viễn, Phí Thiên Lưu hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Trong khoảng thời gian ngươi bị thương, vi sư không tới bệnh viện thăm ngươi, ngươi cũng đã biết nguyên nhân?”
Lục Trường Sinh lắc đầu.
“Vi sư vì ngươi chạy khắp nơi đòi bồi thường.”
“Hơn nữa, lúc đó ngươi bị thương, tạo ra dư luận quá lớn. Nếu như vi sư tới thăm ngươi, chỉ sợ cũng bị phóng viên vây tới, vô cùng bất lợi đối với võ quán Phi Hạc, về phía tổ chức giải đấu Võ đạo cũng bất lợi.”
“Vậy nên, bên phía giải đấu Võ đạo cho vi sư một chút hứa hẹn, mà điều kiện chính là ngăn chặn tình hình, võ quán Phi Hạc không thể nhúng tay vào dư luận.”
Lục Trường Sinh đã hiểu.
Bản thân võ quán Phi Hạc ở thành phố Bàn cũng rất có sức ảnh hưởng.
Nếu như lại bị dư luận lăng xê.
Rất bất lợi với phía tổ chức giải đấu Võ đạo.
“Chẳng qua được cái phía tổ chức giải đấu Võ đạo đã hứa hẹn, sẽ bồi thường cho ngươi, nhưng sẽ không tiếp xúc với người, sẽ chỉ đưa cho võ quán Phi Hạc. Dù sao, phía tổ chức không thể bị người nắm được nhược điểm.”
“Số tiền kia là một trăm vạn, vi sư đều giữ giúp ngươi. Ngươi đã tới, vậy hiện tại sẽ chuyển vào trong thẻ của ngươi.”
Phí Thiên Lưu gọi một cuộc điện thoại.
Lục Trường Sinh lấy điện thoại di động ra xem, nhận được tin nhắn, quả nhiên, một triệu đã được chuyển vào thẻ ngân hàng của hắn!
“Cảm ơn sư phụ!”
Lần này lời cảm ơn của Lục Trường Sinh với Phí Thiên Lưu là phát ra từ tận đáy lòng.
Hắn biết, nếu muốn “đòi tiền” từ phía tổ chức giải đấu Võ đạo, thật ra không hề dễ.
Hơn phân nửa vì chuyện này, Phí Thiên Lưu cũng bôn ba khắp nơi.
Xem ra, người sư phụ này thật sự rất coi trọng hắn.
Phí Thiên Lưu thở dài một tiếng nói: “Lục Viễn, lần này ngươi tới giải đấu Võ đạo, vi sư cũng suy nghĩ không chu toàn, khiến ngươi suýt chết. Quả thật thiên phú của ngươi rất mạnh, chỉ tiếc lần này trọng thương, tâm mạch của ngươi bị tổn hại, sau này muốn tiếp tục luyện ra Ám Kình, e là rất khó...”
Phí Thiên Lưu rất rõ ràng Tiệt Mạch Kình của Tiệt Mạch Quyền nham hiểm độc ác cỡ nào.
Một khi trúng Tiệt Mạch Kình, cho dù may mắn không chết, nhưng tâm mạch bị tổn hại.
Đời này đều không thể tiếp tục luyện Ám Kình rồi.
Trên căn bản cũng đại biểu cho việc Lục Viễn “phế” rồi.
Phí Thiên Lưu cũng vì chuyện này mà hối hận khi cho Lục Viễn tới giam gia giải thi đấu Võ đạo.
Ai ngờ được, vòng đầu tiên của Lục Viễn lại có thể gặp phải cao thủ Ám Kình Tiệt Mạch Quyền?
Hơn nữa, đối phương lại còn ra tay độc ác, đánh ra một cái Tiệt Mạch Kình, quả thật không nói võ đức.
Nếu không phải hiện tại là thời bình, hắn cũng có ý định giết đến Tiệt Mạch Môn rồi.
“Luyện ra Ám Kình?”
Lục Viễn hơi ngẩn ra.
Hắn thấy vẻ mặt mỏi mệt của Phí Thiên Lưu, cũng biết Phí Thiên Lưu thật sự hao tâm tốn sức vì lần này.
Cho nên, Lục Trường Sinh đương nhiên muốn có qua có lại, để Phí Thiên Lưu vui vẻ một phen.
Huống hồ, bày ra thiên phú của bản thân, cũng có hi vọng dùng con đường của võ quán Phi Hạc, thu hoạch đồ đại bổ số lượng lớn.
“Sư phụ, Ám Kình ngươi nói, có phải cái này không?”
Ngay sau đó Lục Trường Sinh đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng ấn một cái xuống sàn nhà.
“Rắc”
Sàn nhà phát ra một tiếng giòn vang.
Mà sàn nhà dưới bàn tay Lục Trường Sinh, lập tức nứt ra.
Thậm chí, thoạt nhìn còn giống như bị lõm xuống.
“Đây là... Loa Toàn Kình!”
Phí Thiên Lưu kinh hô ra tiếng, cả người đều bật dậy!
Hắn thật sự không dám tin vào hai mắt của mình.
Ám Kình!
Hơn nữa còn là Loa Toàn Kình.
Lại xuất hiện ở trên người Lục Viễn.
“Lục Viễn, không phải ngươi bị Tiệt Mạch Kình đả thương tâm mạch sao, sao có thể bộc phát ra một cái Loa Toàn Kình?”
Phí Thiên Lưu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận