Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2130: Trở về đại vũ trụ! Thương hải tang điền, đại vũ trụ xảy ra biến cố! (4)

“Danh ngạch của học phủ Vĩnh Hằng khiến rất nhiều đại năng nhị cảnh điên cuồng. Hẳn là Lục Trường Sinh cũng vậy, vì lấy được danh ngạch của học phủ Vĩnh Hằng mà không tiếc bất cứ giá nào.”
“Lục Trường Sinh điên đã đành nhưng vì sao Chúa Tể Phi Long cũng điên theo hắn? Căn bản không có khả năng một vị Chúa Tể sẽ phát điên như thế. Rất có thể Lục Trường Sinh có thực lực không thể coi thường, vậy nên Chúa Tể Phi Long mới dốc toàn lực ủng hộ hắn!”
“Chỉ sợ những năm qua Lục Trường Sinh đã phát triển rất mạnh, đừng quên lúc trước tại Đỉnh Vũ Trụ hắn từng bước đi lên đỉnh phong thế nào, vừa lấy được danh hiệu ‘Đỉnh Vũ Trụ’ vừa tấn thăng đại năng nhị cảnh.”
“Có điều tin tức này đã lan truyền rộng rãi, các thế lực khác dù muốn không để ý cũng không được. Dù sao lúc này tin tức cũng đã lan truyền khắp đại vũ trụ, ai lấy được danh ngạch của học phủ Vĩnh Hằng mà không đánh bại Lục Trường Sinh thì hẳn cả đời cũng không rửa được vết nhơ này.”
“Ở cấp độ nhất cảnh Lục Trường Sinh có thể tỏa hào quang rực rỡ tại Đỉnh Vũ Trụ, nghiền ép tất thảy! Nhưng giờ đã lên tới cấp độ nhị cảnh mà hắn vẫn muốn nghiền ép tất thảy à? Đúng là mơ hão! Cứ xem đi, chẳng mấy chốc sẽ có người không kìm được mà tới giáo huấn Lục Trường Sinh…”
Khi tin tức lan truyền rộng rãi, có rất nhiều lời bàn tán nổi lên.
Nhưng chung quy là Lục Trường Sinh lại bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió một lần nữa.
Nhưng đồng thời Lục Trường Sinh cũng đã đạt được mục đích của mình.
Có tin tức như vậy truyền ra, bất kể đại năng nhị cảnh nào muốn lấy được danh ngạch của học phủ Vĩnh Hằng thì nhất định không thể làm lơ Lục Trường Sinh được.
Nhất định phải đánh bại Lục Trường Sinh!
Nhưng khi lời tuyên bố này truyền tới tai các Chúa Tể, bọn hắn lại cực kỳ tức giận.
“Giỏi, giỏi lắm núi Phi Long, giỏi lắm Chúa Tể Phi Long, hắn muốn làm gì đây?”
“Trước nay Chúa Tể Phi Long không dính vào chuyện lớn của đại vũ trụ, lần này vì tên đệ tử này hắn coi như liều mạng rồi, đánh liều cái mặt già cũng phải tạo cho đệ tử của hắn một cơ hội, vậy thì được, để bản tọa cho hắn một cơ hội.”
“Nam Vân, tới núi Phi Long một chuyến, giáo huấn tên Lục Trường Sinh kia, cũng để Chúa Tể Phi Long hoàn toàn hết hy vọng cho ta.”
“Vâng thưa sư tôn.”
Thế là Nam Vân xoay người rời đi, rất nhanh, không hề có chút do dự nào.
Trong lòng Nam Vân cũng rất muốn có được danh ngạch của học phủ Vĩnh Hằng.
Hắn nghĩ chỉ có mình mới xứng đáng với danh ngạch của học phủ Vĩnh Hằng.
Cũng chỉ có mình mới có thể từ đệ tử ngoại môn trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng.
Những người khác có tới đó cũng chỉ phí công.
Còn về Lục Trường Sinh?
Nam Vân cũng từng nghe tới tên Lục Trường Sinh.
Một kẻ siêu thoát nhất cảnh đã từng hùng bá Đỉnh Vũ Trụ.
Nhưng vậy thì đã sao?
Nam Vân chưa từng giương danh tại Đỉnh Vũ Trụ, thế nhưng hắn lại đánh bại không chỉ có một tu sĩ thu được danh hiệu Đỉnh Vũ Trụ.
Hơn nữa còn là đại năng nhị cảnh.
Theo Nam Vân, Đỉnh Vũ Trụ cũng tốt, những đại năng nhị cảnh khác cũng được.
Đối đầu với hắn đều không chịu nổi một kích!
Phong cách làm việc của Nam Vân như mưa rền gió dữ.
Hắn thậm chí không hề tuyên truyền, không cần tạo thanh thế gì hết.
Hệt như cách hắn làm trước đây.
Như mây trôi nước chảy, không để lại thanh danh lớn lao tại đại vũ trụ.
Thế nhưng bất cứ người nào biết Nam Vân đều rõ hắn đáng sợ đến mức nào.
Chẳng mấy chốc Nam Vân đã đến núi Phi Long.
Hắn đi một mình.
Sau khi đến núi Phi Long, hắn thản nhiên tới “bái sơn”.
Hơn nữa còn chỉ mặt gọi tên, muốn đánh một trận với Lục Trường Sinh.
Lúc này Lục Trường Sinh đang đứng trước mặt Chúa Tể Phi Long.
“Nam Vân?”
Lục Trường Sinh nghe được cái tên này qua miệng sư tôn.
Hắn lục tìm trong trí nhớ một phen, không ấn tượng gì về người tên Nam Vân này.
Nhưng Chúa Tể Phi Long lại nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Nam Vân này không đơn giản đâu, hắn là người của Thiên Phong Lâu, hơn nữa còn là đệ tử đắc ý nhất của Chúa Tể Thiên Phong.”
“Đừng thấy thanh danh Nam Vân không nổi bật, nhưng thật ra thực lực của Nam Vân rất mạnh, trong các đại năng nhị cảnh, Nam Vân có thể coi là một trong những kẻ mạnh nhất.”
“Nam Vân cũng rất muốn có được danh ngạch của học phủ Vĩnh Hằng!”
“Ngươi có nhận lời khiêu chiến của Nam Vân không?”
Nhìn Chúa Tể Phi Long nghiêm túc như thế, Lục Trường Sinh chỉ cười.
“Nhận chứ!”
“Đối phương đã chủ động tìm tới, sao lại không nhận được?”
“Đây là kẻ đầu tiên tới khiêu chiến, Nam Vân không muốn tuyên truyền nhưng chúng ta không thể lặng lẽ theo hắn được, phải tuyên truyền càng rộng rãi càng tốt, một khi chiến thắng, có thể chấn nhiếp không ít người, cũng có thể gia tăng thanh danh, thậm chí còn có thể thu được khí vận.”
Giọng điệu của Lục Trường Sinh vô cùng kiên định.
Muốn thu hoạch được danh ngạch của học phủ Vĩnh Hằng, Lục Trường Sinh phải nghiền ép hết thảy!
Tất nhiên thanh danh càng lớn càng tốt.
Tuyệt đối không thể “khiêm tốn” được.
Sau đó Chúa Tể Phi Long “tiếp kiến” Nam Vân.
“Bái kiến Chúa Tể Phi Long.”
“Lục đạo hữu có đồng ý lời khiêu chiến của ta không?”
Nam Vân hỏi.
“Trường Sinh đồng ý, trận chiến của các ngươi sẽ định tại một tháng sau.”
“Một tháng sau?”
Nam Vân khẽ nhướng mày.
Hắn là kẻ làm việc như mưa rền gió dữ.
Một mình hắn tìm tới núi Phi Long cũng vì muốn tốc chiến tốc thắng.
Hắn không thích dây dưa dài dòng.
Giờ lại muốn hắn chờ một tháng?
Nhưng Chúa Tể đã chính miệng quyết định thời gian, dù Nam Vân có bất mãn thì cũng chỉ có thể chấp nhận.
Không lâu sau Nam Vân đã biết vì sao Chúa Tể Phi Long lại muốn ấn định thời gian giao chiến vào một tháng sau.
Thế mà núi Phi Long còn trắng trợn tuyên truyền về trận chiến giữa hắn và Lục Trường Sinh.
Rõ ràng Nam Vân chỉ muốn lặng lẽ, nhưng núi Phi Long không muốn khêm tốn, hoặc phải nói là Lục Trường Sinh không muốn khiêm tốn.
Đối với chuyện này Nam Vân cũng không quá bận tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận