Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 297. Ý cảnh viên mãn! Cảm Tri Chi Phong hóa lĩnh vực! (2)



Chương 297. Ý cảnh viên mãn! Cảm Tri Chi Phong hóa lĩnh vực! (2)




Thế nhưng Cảm Tri Lĩnh Vực lại không cần gió làm chất dẫn.
Chỉ cần nơi có không khí lưu động thì Cảm Tri Lĩnh Vực sẽ thi triển được.
Ngoài Cảm Tri Lĩnh Vực ra, các ý cảnh khác của Lục Trường Sinh cũng đều tăng lên một chút.
Trong đó tăng lên lớn nhất chính là Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh.
Có điều khoảng cách từ giờ tới viên mãn hãy còn một quãng xa.
Tăng lên chậm nhất chính là Tâm Kiếm Quyết.
Ban đầu, theo lý mà nói thì Tâm Kiếm Quyết phải là môn võ tăng vọt theo thời gian mới đúng.
Thế nhưng Tâm Kiếm Quyết lại chẳng tăng lên mấy.
Có lẽ có liên quan tới tinh thần.
Tâm Kiếm cùng một nhịp thở với tinh thần.
Muốn tốc độ của Tâm Kiếm Quyết tăng lên trừ khi tinh thần của Lục Trường Sinh cũng tăng vọt.
Có điều bất kể ra sao thì hiện giờ Lục Trường Sinh cũng coi như đã có được một loại ý cảnh hóa thành lĩnh vực.
Về mặt cảnh giới hắn chẳng hề thua kém Thiên Tâm khi trước chút nào.
Khác biệt duy nhất có lẽ chính là Cảm Tri Lĩnh Vực chỉ là lĩnh vực phụ trợ, không thể giúp chiến lực của Lục Trường Sinh tăng lên được.
Nhưng không sao.
Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh đã đạt đến 81%.
Lục Trường Sinh giờ đã có kinh nghiệm diễn hóa ý cảnh thành lĩnh vực.
Tin rằng không lâu sau Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh cũng có thể diễn hóa thành lĩnh vực thôi.
"Người Bắc Lỗ đã rút quân, có ở lại thành Bắc Lăng lâu hơn cũng không có bất cứ ý nghĩa g nữa."
"Nên rời đi rồi..."
Lục Trường Sinh đứng dậy, về tới thành Bắc Lăng.
Hắn đi thẳng tới Diễn Võ Lâu.
Tiêu Thiên Hoán của Diễn Võ Lâu dường như đã đoán được việc Lục Trường Sinh sẽ đến nên đã chờ trong phòng nghỉ đã lâu.
"Lục tiên sinh, căn cứ theo ước định giờ ngài có thể tiến về Bắc Vực Thiên Tông, đây là lệnh bài của hoàng thất vương triều Đại Ngư chúng ta. Cầm nó là có thể trực tiếp tiến vào Bắc Vực Thiên Tông mà không cần tham gia khảo hạch."
Tiêu Thiên Hoán đưa cho Lục Trường Sinh một tấm lệnh bài, thứ ấy không phải vàng cũng chẳng phải ngọc.
Khác hoàn toàn với tấm lệnh bài của Thiên Tâm.
Của Thiên Tâm là lệnh bài đệ tử, khi Thiên Tâm chết đi thì tấm lệnh bài kia cũng không còn tác dụng.
Nhưng bây giờ tấm lệnh bài này lại là thứ nhiều người tha thiết ước mơ, bởi nó là lệnh bài giúp họ có thể tiến vào Bắc Vực Thiên Tông.
Lục Trường Sinh cất nó thật kỹ.
"Bắc Vực Thiên Tông ở đâu?"
Lục Trường Sinh hỏi.
"Bắc Vực Thiên Tông nằm ở Thiên Lộc sơn mạch, chúng ta sẽ phái người đưa ngươi tới Bắc Vực Thiên Tông."
"Ngươi định bao giờ khởi hành?"
Tiêu Thiên Hoán hỏi.
"Ta chẳng có gì để lưu luyến tại thành Bắc Lăng."
"Giờ đi luôn thôi."
Lục Trường Sinh lãnh đạm đáp.
Dù hắn thu hoạch tương đối khá trên chiến trường Bắc Vực, còn nhảy lên vị trí đầu tiên trên Thần Lực bảng, vang danh thiên hạ.
Thế nhưng hắn chẳng hề có chút tình cảm nào với thành Bắc Lăng hết.
Dù sao thì nơi này từ đầu đến cuối chỉ tràn ngập tranh đấu và giết chóc.
"Không có vấn đề gì, ta sẽ lập tức đi sắp xếp, Lục tiên sinh xin chờ một chút."
Tiêu Thiên Hoán nhanh chân xuống dưới lầu sắp xếp mọi thứ.
Diễn Võ Lâu rất nhanh đã thu xếp xong một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa này rất thoải mái dễ chịu.
Đánh xe chính là một nam tử trung niên, cũng là võ giả cảnh giới Thần Lực.
"Ngươi tên là gì?"
Lục Trường Sinh hỏi.
"Ở Diễn Võ Lâu ta chỉ có danh hiệu. Trong nhiệm vụ này danh hiệu của ta là Xa Phu."
Xa Phu cung kính thưa.
Lục Trường Sinh đã hiểu, võ giả cảnh giới Thần Lực này chỉ sợ là tử sĩ do Diễn Võ Lâu bồi dưỡng, sẽ tuyệt đối trung thành với Diễn Võ Lâu
"Được rồi Xa Phu, lên đường đi."
"Vâng, thưa Lục tiên sinh."
Thế là Xa Phu giương roi ngựa lên, xe ngựa lộc cộc chở theo Lục Trường Sinh, chậm rãi chạy ra khỏi thành Bắc Lăng.
Lục Trường Sinh rời khỏi thành Bắc Lăng, một đường hướng về phía Nam.
Chuyến này họ đi rất lâu.
Trong khoảng một tháng họ đều rong ruổi trên đường.
Đương nhiên Lục Trường Sinh không vội, bởi vậy cũng không cần gấp gáp đi cả ngày lẫn đêm.
Một tháng qua Lục Trường Sinh bởi vì đều đang đi đường thế nên không có thời gian để tu luyện võ công.
Chỉ có Cảm Tri Lĩnh Vực liên tục được Lục Trường Sinh thi triển, bởi vậy có thể tăng lên một chút.
Nhưng tốc độ tăng cũng rất chậm.
Cả một tháng mới tăng lên 5%, trước mắt Cảm Tri Lĩnh Vực đạt đến khoảng 6%.
Còn rất lâu nữa Cảm Tri Lĩnh Vực mới đạt tới 100% được.
Thế nhưng lĩnh vực vốn đã rất khó tu luyện.
May mà ngộ tính của Lục Trường Sinh rất cao.
Nếu không sợ rằng sau khi diễn hóa ra lĩnh vực sẽ rất khó để lĩnh vực tiếp tục tăng lên nữa.
Hiện giờ lĩnh vực có thể tiếp tục tăng lên đều bởi ngộ tính của Lục Trường Sinh quả thực vô cùng khủng bố, có thể chống đỡ để Cảm Tri Lĩnh Vực không ngừng tăng lên.
"Đã tới Thiên Lộc sơn mạch."
Lúc này, Xa Phu lên tiếng.
Xa Phu là kẻ kiệm lời.
Nếu Lục Trường Sinh không hỏi thì Xa Phu cũng rất ít mở miệng.
"Thiên Lộc sơn mạch..."
Lục Trường Sinh vén rèm xe lên.
Nếu đã tới Thiên Lộc sơn mạch thì nhiệm vụ của Xa Phu cũng hoàn thành.
Lục Trường Sinh xuống xe.
Hắn ngẩng đầu, trông thấy một ngọn núi cao vút trong mây.
Đó là núi Thiên Lộc.
Chủ phong của Bắc Vực Thiên Tông!
Giờ họ đang đứng dưới chân núi Bắc Vực Thiên Tông.
"Phải lên núi thế nào đây?"
Lục Trường Sinh hỏi.
Xa Phu đáp: "Lên thang trời, nhập Thiên Tông!"
"Thang trời?"
Lục Trường Sinh nhìn về phía xa.
Hắn thấy được từng tầng từng tầng thang đá.
Bậc thang bằng đá vô cùng chật hẹp, chỉ vừa đủ để một người đi qua, hơn nữa bậc thang còn dốc đứng, nối thẳng lên đỉnh núi.
Hai bên bậc thang đá là vực sâu vạn trượng, trông vô cùng nguy hiểm.
Nếu lỡ như rơi xuống thì chắc chắn thịt nát xương tan, không ai cứu được.
Đây chính là thang trời!
"Bên canh thang trời hình như có một con đường bình thường, đi qua đó cũng có thể lên đến đỉnh núi."
Cảm Tri Lĩnh Vực của Lục Trường Sinh đâu có tầm thường?
Thoáng cái đã cảm giác được một con đường khác. Hết chương 297.



Bạn cần đăng nhập để bình luận