Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1547: Lột xác, đỉnh cấp ngộ tính! Không thể nói ra, không thể nhìn thấy, không thể nghe được! (2)

Bạch Kỳ Tiên Nhân cũng đã rơi vào trong Tiên trận.
Kiếm khí kia cũng đã bị Tiên trận ngăn cản.
Tuy khuấy động lên từng tia gợn sóng, nhưng cũng không thể phá vỡ Tiên trận.
“Tiên trận?”
Bạch Kỳ Tiên Nhân sửng sốt.
Không ngờ Lục Trường Sinh lại có thể bố trí ra Tiên trận?
Hơn nữa còn quen tay như vậy, trong nháy mắt đã tung Tiên trận ra, hiển nhiên tạo nghệ về mặt trận pháp không thể coi thường.
Nhưng chuyện này cũng rất bình thường.
Thiên phú trận pháp đủ cao thì cũng có thể bố trí ra Tiên trận.
Đây cũng là phương thức duy nhất có thể đối kháng với Tiên Nhân.
“Chỉ là Tiên trận thôi… Phá cho ta!’
Trong lòng Bạch Kỳ Tiên Nhân thầm trào phúng.
Một vị Tổ cảnh điều khiển Tiên trận đã là nhược điểm lớn nhất.
Thật sự là hắn không hiểu gì về trận pháp, nhưng không sao, cứ cưỡng ép phá vỡ là đủ.
“Ầm ầm.”
Bạch Kỳ Tiên Nhân bắt đầu cưỡng ép phá vỡ Tiên trận.
Từng đạo kiếm khí điên cuồng đâm vào phía trên Tiên trận.
Một lần lại một lần, Tiên trận cũng đã lung lay sắp đổ, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp xuống.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Tiên trận của Lục Trường Sinh đúng là vô cùng vững chắc, có thể vây khốn cả Tiên Nhân.
Nhưng cũng chỉ có thể vây khốn nhất thời chứ không thể vây được cả đời.
Dưới sự va chạm điên cuồng của Bạch Kỳ Tiên Nhân, Tiên trận rốt cục cũng xuất hiện dấu hiệu bị phá vỡ.
“Răng rắc.”
Rốt cục, Tiên trận đã bị phá vỡ.
Bạch Kỳ Tiên Nhân cười ha hả: “Lục Trường Sinh, giờ Tiên trận đã phá, ngươi còn thủ đoạn gì để ngăn cản bản Tiên đây?”
Bạch Kỳ Tiên Nhân từ trên cao nhìn xuống Lục Trường Sinh, trong lòng vô cùng hưng phấn.
Rốt cục có thể rửa sạch sỉ nhục năm đó rồi!
“Vậy sao?”
“Nếu như sớm hơn một chút thì có lẽ bộ phân thân của ta này đã xong đời rồi.”
“Đáng tiếc ghê, ngươi vẫn muộn một chút.”
Phân thân của Lục Trường Sinh bỗng nhiên mở miệng.
Cả người hắn đều buông lỏng hẳn.
Dường như không có chút e ngại nào.
“Cái gì cơ, ngươi là phân thân?”
Bạch Kỳ Tiên Nhân sững ra, giống như không thể tin được.
Thậm chí hắn còn hơi chấn kinh.
Phân thân?
Lục Trường Sinh trước mắt có thể xưng là Tổ cảnh chí cường, không, so với Tổ cảnh chí cường còn mạnh hơn, thậm chí còn có thể bố trí ra Tiên trận khốn trụ hắn một thời gian, thế nhưng lại chỉ là phân thân?
Sao có thể như vậy?
Một bộ phân thân đã cường đại tới mức ấy, vậy thì chân thân…
Bạch Kỳ Tiên Nhân không dám nghĩ nữa.
Có điều Bạch Kỳ Tiên Nhân không cách nào lừa mình dối người.
Bởi vì Lục Trường Sinh đã trở về.
Chân thân của hắn đã trở về.
“Vèo.”
Một tia sáng hiển hóa ra thân hình giữa hư không.
Giống với phân thân của Lục Trường Sinh như đúc.
Rõ ràng là chân thân của Lục Trường Sinh đã trở về.
“Làm phiền bản tôn!”
Phân thân trông thấy Lục Trường Sinh, trên mặt cũng nở một nụ cười tươi rói.
Sau đó phân thân lập tức quay người bay về Tiên Võ cung.
Dù sao bản tôn đã tới, nơi này không cần hắn nữa rồi.
“Bạch Kỳ Tiên Nhân, trăm năm từ biệt, từ khi chia tay đến giờ ngươi vẫn khỏe mạnh chứ!”
Thanh âm Lục Trường Sinh trùng trùng điệp điệp, truyền khắp toàn bộ hư không.
Giờ khắc này, người nói chuyện chính là bản tôn Lục Trường Sinh!
Mặc dù dáng vẻ vẫn như nhau nhưng khí độ đã khác biệt rất lớn.
Đặc biệt là từ trên thân Lục Trường Sinh mơ hồ tản ra một luồng uy áp kinh thiên động địa.
Khiến Bạch Kỳ Tiên Nhân cũng cảm thấy áp lực.
“Lục Trường Sinh!”
“Ngươi … thành Tiên?’
Bạch Kỳ Tiên Nhân king ngạc nhìn Lục Trường Sinh.
Hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Hắn cảm nhận được áp lực từ trên người Lục Trường Sinh.
Thế nhưng Lục Trường Sinh thu liễm khí tức, ngay cả hắn cũng không cảm giác được khí tức của Lục Trường Sinh.
Chỉ có một loại uy áp mơ hồ tỏa ra.
Chứ không hề cảm nhận được bất cứ Tiên Linh chi khí nào.
Đây là thành Tiên rồi sao?
Lục Trường Sinh không trực tiếp trả lời.
“Lục mỗ vẫn nhớ mãi không quên một kiếm của Bạch Kỳ Tiên Nhân lúc trước.”
“Giờ Lục mỗ sẽ trả lại Bạch Kỳ Tiên Nhân một ngón tay!”
Lục Trường Sinh chậm rãi giơ một ngón tay ra.
Ngón tay trắng nõn, nhìn bình thường không có gì lạ.
Thế nhưng khi ngón tay của Lục Trường Sinh chỉ ra.
Trong mắt Bạch Kỳ Tiên Nhân, một ngón tay này dường như cực kỳ khủng bố.
Sắc mặt Bạch Kỳ Tiên Nhân lộ ra vẻ bối rối.
Một luồng kiếm khí của hắn hung hăng chém về phía ngón tay này.
Thế nhưng dường như đều vô dụng.
Mặc cho kiếm khí của hắn bén nhọn nhường nào cũng không thể chặt đứt ngón tay này.
Ngược lại, kiếm khí bén nhọn của hắn bị ngón tay này nghiền nát trong nháy mắt.
“Không…”
Bạch Kỳ Tiên Nhân trợn trừng mắt nhìn, ngay cả giọng nói cũng đang run rẩy.
Thế nhưng dù có nói gì cũng vô dụng.
Ngón tay này cuối cùng vẫn chạm vào người Bạch Kỳ Tiên Nhân.
“Đoàng.”
Ngón tay này nhìn như bình thường.
Thế nhưng một khi ngón tay chạm vào người thì chắc chắn sẽ không bình thường nữa.
Sức mạnh khủng bố từ ngón tay bạo phát trong nháy mắt.
Giờ khắc này, Bạch Kỳ Tiên Nhân cảm nhận được một luồng sức mạnh có thể tùy ý chôn vùi Tiên Thể của hắn ùa tới.
Đúng, không phải phá hư Tiên Thể của hắn, mà là chôn vùi.
Những nơi nguồn sức mạnh kia đi qua, Tiên Thể ầm ầm sụp đổ.
Một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Giờ khắc này, Bạch Kỳ Tiên Nhân đã biết sợ.
Hắn rất sợ.
Bởi vì ngón tay này sẽ giết chết hắn.
Tiên Thể chôn vùi cũng không thể khôi phục.
Dù là Tiên Nhân thì cũng phải chết.
Mà mấu chốt nhất là hắn từ sức mạnh trong ngón tay này cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc.
Khí tức của Tiên Nhân!
Không, không chỉ đơn giản là Tiên Nhân.
Dường như bên trong sức mạnh khủng bố kia còn ẩn chứa khí tức bất hủ.
Đó là sức mạnh nhục thân thuần túy.
Nói cách khác, sức mạnh từ ngón tay này của Lục Trường Sinh thế mà đã đạt đến cấp độ nhục thân bất hủ.
Mà tại Thiên giới, đạt tới nhục thân bất hủ là tồn tại thế nào?
Thiên Tiên!
Chỉ có Thiên Tiên Tiên Quân mới đạt tới nhục thân bất hủ!
Chẳng lẽ Lục Trường Sinh đã thành Thiên Tiên?
Chuyện này quả thực… hoang đường.
Bất kể thế nào Bạch Kỳ Tiên Nhân cũng không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận