Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1162. Hội tụ khí vận, thần vật tái hiện! Lục Trường Sinh bá đạo, trực diện nghênh đón cường giả khắp nơi! (2)



Chương 1162. Hội tụ khí vận, thần vật tái hiện! Lục Trường Sinh bá đạo, trực diện nghênh đón cường giả khắp nơi! (2)




Triệu Thục Oánh nói rõ ràng.
“Vậy nên, Lục tiên sinh thật ra coi trọng khí vận trên người ngươi hơn đúng không?”
“Hắn muốn đạt được thần vật mạnh mẽ hơn, mà khí vận của ngươi giống với nhân vật chính trong tiểu thuyết, rất có thể sẽ hấp dẫn hoặc cuốn vào sự kiện liên quan đến thần vật, nhờ đó mà Lục tiên sinh có thể cướp lấy thần vật.”
Triệu Thục Oánh dường như đã hiểu ra.
Nàng chỉ là một công cụ thôi.
Công cụ hấp dẫn thần vật.
“Tuy vậy, đây không phải chuyện xấu.”
“Oánh nhi, hiện tại ngươi đã có được thần vật, khác với người thường, dù ngươi có bằng lòng hay không, thật ra ngươi đã cuốn vào trong thế giới của các Thần Nhân.”
“Nếu không có Lục tiên sinh bảo hộ, e rằng ngươi sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.”
“Tuy rằng Lục tiên sinh chỉ đang lợi dụng ngươi, nhưng điều này cũng chứng minh giá trị của ngươi. Có đôi khi, ngươi có giá trị mới quan trọng nhất.”
“Lục tiên sinh rất mạnh, ngươi phải điều chỉnh lại tâm thái, làm một người có giá trị với Lục tiên sinh, chỉ có vật ngươi mới có thể an toàn. Thậm chí, trong họa có phúc!”
Lời nói của Triệu phụ khiến Triệu Thục Oánh giác ngộ.
Triệu phụ không hổ là người từng trải.
Liếc mắt đã nhìn thấu lợi và hại.
Mấy cái lợi dụng, khống chế thật ra không quan trọng.
Quan trọng là…Triệu Thục Oánh có giá trị!
Mà Lục Trường Sinh rất mạnh mẽ, trong các Thần Nhân vẫn là ngưởi rất mạnh mẽ.
Điều này đã đủ!
Dù sao, trong chốn giang hồ, một số thời điểm, việc trở thành một món công cụ hữu dụng không phải không thể chấp nhận.
Thậm chí, trở thành công cụ hữu dụng mới có thể sống tốt hơn!
“Cha, ta đã hiểu.”
“Về sau ta sẽ an tâm làm việc bên người Lục tiên sinh.”
Triệu Thục Oánh cũng rất thông minh, nàng lập tức hiểu được ý tứ phụ thân.
“Tốt.”
“Chuyện này coi như ngươi chưa đừng đề cập đến.”
“Sau này, ngươi giao thiệp với vòng luẩn quẩn Thần Nhân, Triệu gia không có thể cho ngươi trợ giúp nào.”
“Nhưng nhớ kỹ, ngươi vĩnh viễn là người của Triệu gia, vĩnh viễn là nữ nhi của ta!”
Triệu phụ luôn duy trì trấn định.
Sau đó, hai người nói chuyện với nhau xong, rời khỏi phòng ở.
Tuy nhiên, lần nói chuyện này của bọn họ gần như tiến hành dưới mí mắt của Lục Trường Sinh.
Một cái Triệu phủ nho nhỏ có thể che giấu điều gì trước mặt Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh biết rõ từng đường đi nước bước của Triệu Thục Oánh.
“Xem ra bọn họ lại thông minh.”
“Cũng tốt, sau này ta có thể yên tâm, cũng có thể tránh một hồi phiền phức.”
Lục Trường Sinh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Triệu phụ quả thực thông minh.
Không hổ là người từng trải.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn biết, Triệu phụ không chỉ nói cho Triệu Thục Oánh nghe mà còn cho hắn nghe.
Triệu phụ hơn nửa đã biết đối thoại giữa cha con hai người không phải là bí mật trước mặt Lục Trường Sinh.
Nói thẳng ra trước còn có thể khiến Lục Trường Sinh an tâm.
Tuy rằng Triệu phụ chỉ là một người bình thường.
Tuổi thọ chỉ có mấy chục năm.
Nhưng dù là người thường, trí tuệ không khác gì cường giả đứng đầu trong Giới Hải.
Trí tuệ người thường không thể khinh thường!
Thời gian nhoáng trôi, Lục Trường Sinh đã ở Triệu gia hơn một tháng.
Thời gian hơn một tháng này, Lục Trường Sinh lợi dụng thế lực Triệu gia hỏi thăm một số việc của thành Thiên Mậu.
Đặc biệt là một số nghe đồn.
Kết quả không thu hoạch được gì.
Về sau, Lục Trường Sinh tập trung thu thập một số truyền thuyết thần thoại về thành Thiên Mậu.
Hắn góp nhặt rất nhiều truyền thuyết thần thoại, nhưng dường như tất cả đều vô dụng.
Tuy nhiên, có câu nói trong một truyền thuyết thần thoại khiến Lục Trường Sinh chú ý.
“Tận cùng Thiên Lộ, hồng trần thành tiên!”
Đây là một truyền thuyết thần thoại về đại chiến tiên ma.
Nội dung chuyện xưa vô cùng hư cấu.
Hơn nửa là tưởng tượng, bịa đặt của hậu nhân.
Nhưng những lời trong truyền thuyết thần thoại này lại khiến Lục Trường Sinh lập tức chú ý.
Bởi vì hai chữ “Thiên Lộ”.
Lục Trường Sinh rất nhạy bén.
Hắn vừa nhìn thấy “Thiên Lộ” đã lập tức liên tưởng đến “Đăng Thiên Lộ”.
Hơn nữa, còn liên quan đến “tiên”.
Điều này càng khiến Lục Trường Sinh chú ý hơn.
“Tận cùng Thiên Lộ, hồng trần thành tiên.”
“Chẳng lẽ muốn nói tận cùng Đăng Thiên Lộ có thần vật đúc thành Tiên thể?”
“Nhưng mà, Đăng Thiên Lộ ở dâu?”
Gần đây, Lục Trường Sinh đang phân tích những lời này.
Tiếc rằng, chỉ có một câu nói mà không còn manh mối nào khác.
Bất kì phỏng đoán hay phân tích nào đều là suy đoán, tưởng tượng vô căn cứ.
Thần vật là cơ duyên của cường giả Cực Cảnh như Lục Trường Sinh.
Nhưng Đăng Thiên Lộ là cơ duyên của vô số Tổ Cảnh trong Giới Hải.
Võ Tổ, Đại Thừa của Tiên Võ Cung nghìn cay vạn đắng mới đưa được Lục Trường Sinh vào Côn Ngô giới.
Thật ra cũng là vì bí mật của Đăng Thiên Lộ.
Nhưng đến tận bây giờ, Lục Trường Sinh không thăm dò được bất kỳ tin tức nào về Đăng Thiên Lộ tại Côn Ngô giới.
Chỉ gầy đây mới nhìn được câu “Tận cùng Thiên Lộ, hồng trần thành tiên.”
Đương nhiên, đây chỉ là phân tích của Lục Trường Sinh.
Về phần những lời này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Có liên quan đến Đăng Thiên Lộ hay không thật ra không quan trọng.
Quan trọng là…Lục Trường Sinh cần thần vật.
Thế nhưng hắn ở thành Thiên Mậu hơn một tháng mà vẫn không có manh mối về thần vật.
Nhưng Lục Trường Sinh có thể cảm nhận được “khí vận” trên người Triệu Thục Oánh càng ngày càng nồng đậm.
“Có lẽ sắp tới rồi…”
Lục Trường Sinh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hắn đang đợi.
Người hội tụ khí vận không thể gió yên biển lặng như vậy được.
Dù vẫn luôn bất động tại thành Thiên Mậu, một số “thần vật” vẫn tự mình “chạy đến”.
Lục Trường Sinh đang đợi.
Hắn tin tưởng cách lúc hắn biết manh mối thần vật hẳn không còn lâu.
Đúng lúc này, Triệu Thục Oánh vội vã chạy tới.
“Lục tiên sinh, có manh mối.”
Sắc mặt Triệu Thục Oánh khẩn trương.
“Hửm?”
“Manh mối gì? Chẳng lẽ là thần vật?”
Lục Trường Sinh lập tức đứng dậy.
“Ta không rõ lắm có phải thần vật hay không, nhưng gần đây khi tiêu cục Triệu gia hộ tống một đống hàng hóa thì gặp phải một chuyện kì lạ.”
“Thôn Trương gia ở ngoại thành vốn dĩ là một thôn làng bỏ hoang, không hiểu vì sao lại xuất hiện, chỉ có điều trong thôn không còn một ai.” Hết chương 1162.



Bạn cần đăng nhập để bình luận