Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 333. Lĩnh vực dung hợp mọi người kinh hãi, nghiền áp Mạnh Phương ngoại môn chấn động! (3)



Chương 333. Lĩnh vực dung hợp mọi người kinh hãi, nghiền áp Mạnh Phương ngoại môn chấn động! (3)




Những trân bảo này, Lục Trường Sinh muốn có tất cả!
Chỉ là, nghĩ lại vẫn là bỏ đi.
Mỗi món trân bảo đều không rẻ.
Người ở sảnh trao đổi thật ra không nhiều.
Rất nhiều người đều có mục đích rõ ràng, tới đổi trân bảo xong liền đi, không muốn ở lâu.
Có lẽ ở lâu chút nữa sẽ chịu không nổi.
Trông thật thèm muốn.
Lục Trường Sinh trực tiếp hỏi: “Có Ngộ Đạo Đan không?”
“Có, Ngộ Đạo Đan một vạn điểm cống hiển có thể đổi một viên.”
Vũ giả sảnh trao đổi trả lời.
Lục Trường Sinh suy nghĩ: “Cho ta một viên Ngộ Đạo Đan.”
Hắn đưa thẻ bài thân phận ra.
Rất nhanh, một viên Ngộ Đạo Đan đã tới tay, mà điểm cống hiến chỉ còn lại 14000 điểm.
Lục Trường Sinh rời khỏi sảnh trao đổi, trở về viện số 20.
Hắn lấy Ngộ Đạo Đan ra.
Ngộ Đạo Đan này được xưng là “Thần Đan”.
Đối với vũ giả lĩnh ngộ ý cảnh, diễn hóa lĩnh vực vân vân…, tác dụng rất lớn.
Rất nhiều vũ giả thường sẽ tăng ý cảnh tới khoảng 99%, gặp được bình cảnh, bèn nghĩ mọi cách đạt được một viên Ngộ Đạo Đan, sau đó lợi dụng Ngộ Đạo Đan tiến vào giác ngộ, từ đó diễn hóa lĩnh vực.
Chỉ tiếc là, luyện chế Ngộ Đạo Đan rất khó.
Cơ bản ở ngoại giới rất khó có được.
Ngoại giới cho dù có, thì cũng là trân bảo hiếm có trên đời, một khi xuất hiện, không biết bao người sẽ điên cuồng tranh giành, từ đó dẫn tới giang hồ giết chóc.
Nhưng ở Bắc Vực Thiên Tông, Ngộ Đạo Đan lại được cung ứng rộng rãi.
Chỉ cần có điểm cống hiến, liền có thể trao đổi.
Lục Trường Sinh không vội.
Hắn yên lặng đợi khi trời tối.
Khi trời đã tối, Lục Trường Sinh mới xuống núi đi tới thác Thiên Lộc.
Tuy rằng buổi tối, dãy núi Thiên Lộc có chút nguy hiểm, hành động cũng không tiện.
Nhưng đối vs Lục Trường Sinh mà nói, có cảm tri lĩnh vực, là buổi tối hay ban ngày, thật ra đều không khác biệt lắm.
Lục Trường Sinh muốn diễn hóa bblv và tklv, thì phải học từ tự nhiên.
Bây giờ vừa có thể thấy trời sao, vừa có thể thấy thác nước, chính là thời khắc tuyệt hảo để diễn hóa lĩnh vực.
Lục Trường Sinh lấy ra Ngộ Đạo Đan.
“Hy vọng có thể một phát diễn hóa ra hai loại lĩnh vực.”
Lục Trường Sinh không hề do dự, một ngụm liền nuốt hết Ngộ Đạo Đan.
0
Ngộ Đạo Đan vào miệng là tan.
Nhưng nó không biến thành một dòng nước ấm, mà lại biến thành một hơi thở lạnh như băng bao phủ trong đầu Lục Trường Sinh.
Hơn nữa còn không thể vứt bỏ.
Giây phút này, Lục Trường Sinh nhìn tinh không, nhìn thác nước trước mắt, trong đầu hiện lên vài hình ảnh.
“Bùm.”
Tinh Không Ý Cảnh và Bộc Bố Ý Cảnh của hắn không tự chủ được mà phóng thích ra và bao trùm xung quanh.
Giây phút này, Lục Trường Sinh đã rơi vào trạng thái ngộ đạo.
Đúng, chính là ngộ đạo.
Lục Trường Sinh như lập tức cảm giác được đầu óc mình đang vô cùng tỉnh táo.
Ngộ Đạo Đan có thể làm người rơi vào trạng thái ngộ đạo.
Nhưng hiệu quả ngộ đạo của mỗi người mỗi khác.
Không phải cứ rơi vào trạng thái ngộ đạo là chắc chắn có thể làm người ta diễn hóa ra lĩnh vực.
Chuyện này căn bản không đơn giản như vậy.
Nếu đơn giản như vậy thì ở Bắc Vực Thiên Tông, mỗi người đã có thể diễn hóa ra lĩnh vực từ lâu rồi.
Nhưng trên thực tế, dù là ở Bắc Vực Thiên Tông, người có thể diễn hóa ra lĩnh vực hầu như đều là đệ tử hạt giống.
Điều này đủ thể thấy việc diễn hóa ra lĩnh vực khó khăn cỡ nào.
Thật ra, trạng thái ngộ đạo của Ngộ Đạo Đan là căn cứ vào ngộ tính của bản thân võ giả.
Nếu ngộ tính đủ cao, vậy thì một khi rơi vào trạng thái ngộ đạo, người đó sẽ có thể liên tục xuất hiện linh cảm, hơn nữa còn bắt lấy linh cảm đó, từ đó có được rất nhiều thu hoạch.
Nhưng nếu ngộ tính bình thường thì tất nhiên hiệu quả ngộ đạo cũng sẽ bình thường.
Mà bây giờ, ngộ tính của Lục Trường Sinh đã cao tới 3780 điểm.
Cao hơn người bình thường gấp ba mươi tám lần!
Ngộ tính khủng bố như vậy, một khi rơi vào trạng thái ngộ đạo, không nói chắc chắn trăm phần trăm Lục Trường Sinh có thể diễn hóa ra lĩnh vực, nhưng trên cơ bản không có vấn đề gì quá lớn.
Đơn giản là phải tìm được cơ hội mà thôi.
Trong trạng thái ngộ đạo, Lục Trường Sinh đã tìm thấy cơ hội nào đó.
Đầu tiên, hắn đã tìm thấy cơ hội Tinh Không Ý Cảnh.
“Ù.”
Ngay sau đó, Tinh Không Ý Cảnh của Lục Trường Sinh không ngừng quay cuồng.
Tinh Không Ý Cảnh như càng ngày càng trở nên rõ ràng, chứ không còn mơ hồ, như ẩn như hiện nữa.
Giống như tinh không chân chính vậy.
Diễn hóa tinh không!
Giây phút này, Lục Trường Sinh đã diễn hóa Tinh Không Ý Cảnh thành Tinh Không Lĩnh Vực.
“Bùm!”
Xung quanh tối đen lại.
Trên bầu trời tràn đầy ánh sao.
Lục Trường Sinh cảm thấy mình như đang đứng trong tinh không chân chính vậy.
Nhưng hắn biết rõ, đây không phải tinh không chân chính mà là Tinh Không Lĩnh Vực.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, mà chỉ mới bắt đầu.
Một thác nước khổng lồ phát ra âm thanh “rào rào rào”.
Hơn nữa, âm thanh này còn càng ngày càng vang to.
Mơ hồ chồng lên âm thanh của thác Thiên Lộc.
Giống như có hai thác Thiên Lộc vậy.
“Tinh Không Lĩnh Vực!”
“Bộc Bố Lĩnh Vực!”
Giây phút này, trong lúc ngộ đạo, Lục Trường Sinh đã dễ dàng diễn hóa ra hai loại lĩnh vực mà không gặp phải bất cứ khó khăn gì.
Giống như nước chảy thành sông vậy.
Đây là ngộ đạo!
Hiệu quả khi Lục Trường Sinh ăn một viên Ngộ Đạo Đan có khi còn tốt hơn người khác ăn mười viên, thậm chí là mấy chục viên.
Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng chấn động.
Ai có thể diễn hóa ra hai loại lĩnh vực trong một lần và trong một khoảng thời gian ngắn như thế chứ?
Lục Trường Sinh có thể!
Hơn nữa, hiệu quả của Ngộ Đạo Đan vẫn còn tiếp tục.
Thật ra, Lục Trường Sinh không mất bao nhiêu thời gian để diễn hóa ra hai loại lĩnh vực.
Chỉ khoảng hai đến ba canh giờ mà thôi.
Hiệu quả của Ngộ Đạo Đan có thể bảo trì trong khoảng bốn đến năm canh giờ.
“Bá.”
Lục Trường Sinh mở mắt ra.
Hắn nhìn hai loại ý cảnh trên đỉnh đầu, trong đầu nảy ra vô số linh cảm.
“Dung hợp!”
Lục Trường Sinh quát khẽ một tiếng. Hết chương 333.



Bạn cần đăng nhập để bình luận