Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 268. Hắn đến rồi! Người đứng đầu bảng Thần Lực – Thiên Tâm! (3)



Chương 268. Hắn đến rồi! Người đứng đầu bảng Thần Lực – Thiên Tâm! (3)




Phải tới nơi khác thôi.
Có điều chuyện này cũng không làm khó được Lục Trường Sinh.
Hắn dẫn theo người của đội Trảm Lỗ tiếp tục đi về một hướng khác.
Thế nhưng trong lúc di chuyển Lục Trường Sinh đột nhiên lại có cảm giác tim đập thình thịch.
Hắn ngẩng phắt đầu nhìn lên không trung.
Thế nhưng lại chẳng cảm ứng được gì.
“Ảo giác à?”
Lục Trường Sinh cau mày.
Trong nháy mắt hắn cứ có cảm giác như bị ai đó nhìn trộm.
Thế nhưng hắn có Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh, có thể cảm ứng mọi việc trong phạm vi mười dặm, có thể thấy là thật sự không có ai nhìn trộm họ hết.
Loại cảm giác này cũng chỉ xuất hiện đúng một lần.
Vì thế Lục Trường Sinh lại tiếp tục đi sâu vào chiến trường Bắc Vực.
Nhưng cảm giác này vẫn cứ dán sát lấy hắn.
“Không thích hợp, rút thôi!”
Lục Trường Sinh quyết định rất nhanh, lập tức dẫn mọi người quay về thành Bắc Lăng.
“Sao thế Đao huynh?”
Vưu Thế Phi hỏi.
“Không rõ lắm nhưng ta cứ có cảm giác như đang bị nhìn trộm.”
“Hôm nay thu hoạch thế là đủ rồi, không cần tiếp tục nữa, quay về thành Bắc Lăng đi.”
Lục Trường Sinh giải thích.
Dù nghe có vẻ rất vô lý, cũng không có bất cứ minh chứng nào nhưng Lục Trường Sinh tin tưởng vào trực giác của mình.
Cẩn thận thì vẫn hơn.
Mọi người cũng không nghi ngờ hắn.
Họ tuyệt đối phục tùng ý của Đao Thập Nhị.
Chỉ cần Đao Thập Nhị đưa ra quyết định thì các thành viên đội Trảm Lỗ đều sẽ nghe theo.
Đao Thập Nhị vừa rút lui vừa không ngừng cảnh giác, thi triển Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh xem xét tình hình trong phạm vi mười dặm xung quanh.
Thế nhưng trong cảm ứng của Lục Trường Sinh đột nhiên xuất hiện một bóng người đặc biệt.
Người này là một nam tử trẻ tuổi mặc bạch sam, giữa đôi mày có một vết thánh ngân.
Hắn đi chân trần, lướt từng bước trên cỏ.
Nhìn từ xa tựa như hắn đang đạp không mà tới.
“Hắn tới rồi!”
Lục Trường Sinh đột nhiên mở miệng.
“Ai tới cơ?”
Vưu Thế Phi ngẩn ra, cảm thấy rất khó hiểu.
Sao Đao Thập Nhị đột nhiên lại nói thế, như thể có ai đó đang tới đây vậy.
Thế nhưng hắn nhìn khắp xung quanh cũng không thấy ai khác ngoài họ, làm gì có ai đang tới đâu?
Chỉ là Lục Trường Sinh không giải thích.
Hắn chỉ vội vàng dẫn theo người của đội Trảm Lỗ nhanh chóng quay lại thành Bắc Lăng.
Trong cảm ứng của hắn, bóng người kia vẫn đang truy đuổi, thậm chí khoảng cách giữa đôi bên còn không ngừng bị kéo gần.
Lục Trường Sinh đã quá quen với bóng người đuổi theo họ.
Thậm chí không chỉ có Lục Trường Sinh, gần như toàn bộ võ giả trên chiến trường Bắc Vực đều biết người này.
Thiên Tâm!
Chính là Thiên Tâm, người đứng đầu bảng xếp hạng Thần Lực!
“Dừng.”
Lục Trường Sinh đột nhiên dừng chân.
“Tốc độ của Thiên Tâm quá nhanh, chúng ta không trốn thoát được.”
Lục Trường Sinh tính toán khoảng cách giữa họ và thành Bắc Lăng.
Nói thật ra là họ không thể chạy thoát khỏi sự truy đuổi của Thiên Tâm.
Tuy thân pháp của họ đều không tệ nhưng thân pháp của Thiên Tâm còn nhanh hơn nhiều.
“Khoan đã, sao Thiên Tâm có thể đuổi sát chúng ta như vậy? Sao hắn lại biết được hành tung của chúng ta?”
Vưu Thế Phi hỏi.
Không chỉ có Vưu Thế Phi thấy khó hiểu mà đây cũng là điều Lục Trường Sinh thắc mắc.
“Thiên Tâm vẫn luôn đuổi sát chúng ta được hẳn là vì hắn có cách nào đó tỏa định hành tung của chúng ta.”
“Khi Bắc Lỗ quốc để Thiên Tâm ra tay thì cũng đã cầm chắc có thể giết được chúng ta. Chúng ta đã nghỉ ngơi hai mươi ngày, hôm nay mới lại ra tay thế mà vẫn bị Thiên Tâm tìm được.”
Trong đầu Lục Trường Sinh không ngừng suy tính.
Hắn đang nghĩ cách.
Thế nhưng giờ xem ra cũng không có cách nào hiệu quả cả.
“Chia nhau ra trốn đi, trốn được người nào tốt người ấy.”
“Nếu không, cứ tụ lại một chỗ thì đội Trảm Lỗ sẽ bị diệt sạch mất!”
Lục Trường Sinh bình tĩnh nói.
Giờ họ chỉ có thể trốn.
Sao năm người hợp lực tử chiến một trận với Thiên Tâm ư?
Đó là điều hoàn toàn bất khả thi!
Thiên Tâm ngồi vững trên ngôi vị đầu tiên của bảng Thần Lực, mấy người phía sau có bắt tay nhau xông lên cũng không phải đối thủ của Thiên Tâm.
Năm người bọn họ muốn ngăn cản Thiên Tâm chính là chuyện bất khả thi!
Lúc này chỉ có thể chia nhau ra mà trốn.
Một khi đã chia ra thì Thiên Tâm sẽ phải chọn lựa đuổi theo ai từ bỏ ai.
Theo cách này, rất có thể Thiên Tâm chỉ có thể chọn đuổi giết một người.
Vậy thì những người khác sẽ có cơ hội sống sót.
“Khoan đã, tuyệt đối không thể chia nhau ra trốn được.”
Lúc này Vưu Thế Phi lại lên tiếng phản đối.
Cách này nghe thì có vẻ rất ổn đấy nhưng một khi họ tách nhau ra thì Thiên Tâm sẽ đuổi giết ai chẳng cần nghĩ cũng biết rồi.
Chắc chắn hắn sẽ đuổi giết Đao Thập Nhị!
“Người Bắc Lỗ để Thiên Tâm ra tay vì muốn một đòn diệt sạch đội Trảm Lỗ chúng ta.”
“Mà chúng ta đều biết rõ ai mới là nòng cốt của đội Trảm Lỗ phải không?”
“Mục tiêu của Thiên Tâm chắc chắn là Đao huynh. Một khi chúng ta chia nhau ra chạy trốn thì Đao huynh sẽ dữ nhiều lành ít.”
“Đội Trảm Lỗ thiếu ai cũng không thể thiếu Đao huynh được. Chỉ cần Đao huynh còn thì đội Trảm Lỗ vẫn còn.”
Vưu Thế Phi ngừng lời, đảo mắt nhìn qua mọi người rồi lại cười nói: “Các vị, chúng ta tung hoành chiến trường Bắc Vực lâu vậy rồi không phải đều muốn làm chuyện lớn một lần hay sao? Cơ hội tới rồi đấy! Giải quyết Thiên Tâm, đánh mạnh vào lòng tin của đám người Bắc Lỗ kia!”
“Ha ha ha, không sai, giải quyết Thiên Tâm đi. Ta không ưa cái tên đứng đầu bảng Thần Lực này lâu lắm rồi, hắn dựa vào đâu mà cứ chiếm lấy vị trí số một ấy chứ?”
Người vừa nói là Đại Thương Thiết Uyên.
Hắn đã rút hai đoạn thương trên lưng xuống, hơn nữa còn hợp thành một cây thương lớn.
“Thêm ta nữa.”
Dương Chân cũng lên tiếng.
Hắn vẫn luôn lãnh đạm như thế, tay thì không ngừng miết lên trường kiếm.
“Ta cũng muốn thử xem người đứng đầu bảng Thần Lực lợi hại tới mức nào!”
Đồng Huyền cũng siết chặt nắm tay, cơ bắp toàn thân nổi lên cuồn cuộn, nhìn cực kỳ mạnh mẽ.
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua bốn người, trầm giọng nói: “Các ngươi sẽ chết đấy!” Hết chương 268.



Bạn cần đăng nhập để bình luận