Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 174. Rời bến gặp sóng lớn, ngộ đạo khi nhảy xuống biển! (2)



Chương 174. Rời bến gặp sóng lớn, ngộ đạo khi nhảy xuống biển! (2)




Thậm chí nữ tử áo đen cũng đang lợi dụng Long Sa, nàng biết Long Sa muốn gì ở mình nhưng lại chẳng hề sợ hãi, chứng tỏ nữ tử áo đen thật ra cũng phải có gì đó để ỷ lại nên mới tự tin như thế.
“Sao lại nói chuyện này với ta?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Hai người chỉ là bèo nước gặp gỡ, trước đó cũng không có liên quan gì, vậy mà nữ tử áo đen lại tới nhắc nhở hắn như vậy.
Trong chốn giang hồ vô sự xun xoe cũng không phải chuyện tốt lành gì.
“Tin hay không tùy ngươi.”
Nữ tử áo đen không nói nhiều, dứt lời thì quay người rời đi luôn.
Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Thật ra hắn cũng chẳng bận tâm Long Sa có ghi thù mình hay không.
Nếu Long Sa dám giở trò thì cứ giết luôn là được.
Thân phận “Đao Thập Nhị” này chính là như thế, muốn làm gì thì làm, mọi chuyện đều theo ý mình, sẽ không bị bất cứ kẻ nào hay bất cứ quy củ gì trói buộc.
Lúc trước bất kể là “Trang Thập Tam” hay “Lục Trường Sinh” thật ra đều bị quy củ trói buộc gắt gao.
Thiết lập của Trang Thập Tam là đại hiệp, đại nghĩa can trường, ghét ác như thù, rất nhiều chuyện hắn không thể làm, nếu không sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng “đại hiệp” của Trang Thập Tam.
Còn thân phận “Lục Trường Sinh”, tuy dùng tên thật nhưng thiết lập của “Lục Trường Sinh” lại là lang trung có chút tiếng tăm của Diệu Thủ Viên, hắn chỉ muốn trị bệnh cứu người, sống một đời yên bình.
Có rất nhiều chuyện “Lục Trường Sinh” không tiện làm và cũng không thể làm được.
Chỉ có “Đao Thập Nhị” là có thể thích làm sao thì làm, chỉ sống theo ý mình, không cần kiêng dè gì hết!
Điều này khiến cõi lòng Lục Trường Sinh cảm nhận được vui sướng và thoải mái trước nay chưa từng có.
Có lẽ “Đao Thập Nhị” mới là cuộc sống mà Lục Trường Sinh thật sự mong muốn.
Quang cảnh biển rộng nhìn có vẻ hùng vĩ nhưng thực ra lại rất đơn điệu và buồn tẻ.
Bởi vì không cần biết đi bao lâu, đi bao xa thì mặt biển vẫn không có gì thay đổi, không có cảnh vật gì khác.
Ngay cả Lục Trường Sinh cũng cảm thấy chán ngán, chỉ ở trong khoang thuyền lẳng lặng chờ đợi.
Tác Phỉ rất hay tới tìm Lục Trường Sinh trò chuyện.
Lục Trường Sinh cũng hiểu rõ ý của Tác Phỉ, về mặt tình cảm thì đám nữ thương nhân ngoại quốc này rất phóng khoáng, có điều Lục Trường Sinh cũng không có hứng thú với nữ thương nhân ngoại quốc, thế nên hắn vừa ngầm ám chỉ vừa thẳng thắn từ chối nàng.
Thế nên Tác Phỉ cũng dần chán chường, không tới tìm Lục Trường Sinh nữa.
Hôm nay Lục Trường Sinh lại ra khỏi khoang thuyền, lần nữa đứng ở boong thuyền ngắm biển.
Lục Trường Sinh cũng gặp nữ tử áo đen nọ, mấy ngày qua hắn cũng đã biết tên của đối phương, gọi là Vân Hải Đường.
Không biết có phải cũng một cái tên giả không.
Hai người đều đứng trên boong thuyền, nhưng không ai nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn mặt biển rộng đằng xa.
“Ầm ầm”.
Đột nhiên một tiếng sấm nổ tung trên đầu, giữa không trung mây đen ùn ùn kéo tới.
Hơn nữa vô số cánh buồm trên thuyền cũng phát ra tiếng “phần phật”.
“Gió nổi rồi, có thể sắp có bão, mau hạ buồm xuống.”
Trên thuyền lập tức có người hô ầm lên.
Tuy họ đều là những thủy thủ dạn dày kinh nghiệm nhưng gặp bão biển cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Có bão cũng có nghĩa là sẽ có sóng.
“Nổi gió...”
Lục Trường Sinh khác với họ.
Cảm nhận được cuồng phong gào thét, còn có tiếng sấm nổ tung giữa trời, trong lòng hắn chỉ thấy phấn chấn khó tả.
Bởi vì có cuồng phong thì sẽ có sóng lớn.
Hắn ra khơi không phải vì để cảm ngộ ý cảnh của Tam Trọng Lãng đấy ư?
Nếu muốn cảm ngộ ý cảnh của Tam Trọng Lãng thì cách tốt nhất chính là tự mình trải nghiệm gió to sóng dữ, cảm nhận một chút cơn sóng mạnh nhất giữa đại dương rộng lớn.
lúc này lại thêm một cơn sóng lớn đánh tới, cả con thuyền lớn bắt đầu rung lắc dữ dội.
Rất nhiều người ngã trái ngã phải, nhanh chóng trốn vào khoang thuyền.
Không rõ Vân Hải Đường lấy đâu ra một cây roi, trực tiếp quấn lên cột buồm, thế mới có thể cố gắng đứng vững được.
Thế nhưng Lục Trường Sinh vẫn cứ hiên ngang đứng trước boong thuyền như cũ, không hề nhúc nhích mảy may.
Mặc cho thuyền lớn lay động thế nào thì Lục Trường Sinh vẫn sừng sững tự nhiên, hệt như chân hắn đã mọc rễ tại chỗ.
“Sao có thể?”
Sắc mặt Vân Hải Đường lộ vẻ không tin nổi.
Dù là võ giả, dù khí huyết hùng hậu tới đâu, hạ bàn vững chắc tới đâu thì khi thuyền lớn chao đảo cũng không thể thờ ơ như vậy, nhất định phải tóm lấy hoặc ôm chặt thứ gì đó mới có thể chống đỡ không ngã xuống.
Có điều Lục Trường Sinh cũng không thấy có gì đáng kinh ngạc cả.
Bởi gần như mỗi võ giả cảnh giới Thần Lực đều có thể làm được điều này.
Võ giả lên tới cảnh giới Thần Lực thì ý thức và mỗi tấc máu thịt trong thân thể đều đã dung hòa, họ có thể tự do khống chế mỗi tấc máu thịt trong người.
Đối với họ mà nói, khiến “chân như mọc rễ” cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Đơn giản chỉ là cứ kẹp chặt lấy mặt sàn thôi.
Giờ Lục Trường Sinh cũng đang làm như vậy, hắn tuy vẫn còn đi giày nhưng đã âm thầm phát lực phá vỡ đế giày, máu thịt trở thành giác hút, gắt gao “bám vào” boong thuyền, bất kể sóng đánh lớn tới đâu cũng sẽ không khiến Lục Trường Sinh ngã xuống.
Thậm chí không cần sử dụng năng lực của cảnh giới Thần Lực làm gì, Lục Trường Sinh chỉ cần hóa khí huyết thành sợi tơ, biến khí huyết thành “xúc tua” bám chặt sàn cũng có thể đứng thẳng như cũ.
Nhưng giờ Lục Trường Sinh là “Đao Thập Nhị”, hắn không muốn để lộ năng lực giống với Trang Thập Tam để người khác phải nghi ngờ.
Lục Trường Sinh cứ đứng trên boong thuyền, lẳng lặng cảm ngộ sóng lớn như thế.
“Ầm ầm.”
Tiếng sấm nổ tung giữa trời.
Ngay sau đó trời mưa như trút nước.
Hạt mưa tựa thác đổ thi nhau rơi xuống.
Biển rộng chính là như thế, mưa gió nói tới là tới.
Sóng lớn đổ ập tới làm con thuyền rung lắc mãnh liệt, bọt sóng thậm chí tạt hết lên boong thuyền. Hết chương 174.



Bạn cần đăng nhập để bình luận