Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 187. Ý cảnh lộ uy thế, cách xa mười trượng, đao trảm một cánh tay của võ giả cảnh giới Thần Lực! (3)



Chương 187. Ý cảnh lộ uy thế, cách xa mười trượng, đao trảm một cánh tay của võ giả cảnh giới Thần Lực! (3)




“Có điều chỗ hỏa chủng này cũng không phải tất cả hỏa chủng mà Thần Hỏa Cung hiện có, nếu không Thần Hỏa Cung đã nổi điên lên rồi.”
“Hơn nữa tuy hỏa chủng có thể lưu trữ rất lâu nhưng cũng không phải là bảo tồn mãi mãi được. Trừ khi tìm được núi lửa, dùng địa mạch trong lòng núi lửa bảo tồn thì mới có thể giữ cho hỏa chủng không bao giờ tắt.”
Nghe Vân Hải Đường nói, cuối cùng Lục Trường Sinh cũng hiểu vì sao Thần Hỏa Cung lại tọa lạc tại thành Hỏa Sơn.
Thành Hỏa Sơn không thiếu núi lửa, mà núi lửa lại có thể giúp cho hỏa chủng không bao giờ tắt.
Sau đó Vân Hải Đường cũng ra ngoài gặp mấy người Tác Phỉ.
Tuy bên phía Tác Phỉ không vui vẻ gì bởi dù sao Vân Hải Đường cũng coi như đã chơi xỏ thương hội Viễn Dương một cú.
Chỉ là lúc này Tác Phỉ cũng không thể đuổi Vân Hải Đường khỏi thuyền, vậy nên đành để đối phương quay về khoang thuyền như cũ.
Nhưng đợi về tới thành Trạm Hải thì thương hội Viễn Dương sẽ vạch rõ ranh giới với Vân Hải Đường.
Chuyện này không liên quan gì tới Lục Trường Sinh, hắn quay về khoang thuyền của mình.
“Thử xem sao.”
Lục Trường Sinh lấy ra một ít hỏa chủng.
Sau đó làm theo cách Vân Hải Đường chỉ, hắn thử đặt hỏa chủng vào miệng vết thương trong lòng bàn tay.
Hỏa chủng chậm rãi biến mất trong lòng bàn tay, nó đã chui vào mạch máu và trộn lẫn vào đó.
Lục Trường Sinh lập tức cảm giác cơ thể trở nên nóng rực.
Như thể trong máu có thứ gì đó đang “thiêu đốt”.
Nhưng hắn lại không cảm thấy đau đớn khổ sở gì, ngược lại còn thấy rất thoải mái, tốc độ vận chuyển của máu cũng càng lúc càng nhanh.
Thậm chí đầu óc Lục Trường Sinh còn minh mẫn hơn bao giờ hết.
Chỉ là cảm giác ấy không kéo dài lâu lắm.
Nó chỉ duy trì trong nửa canh giờ.
Sau nửa canh giờ Lục Trường Sinh cảm thấy hỏa chủng trong cơ thể cứ thế biến mất.
“Xem ra trực tiếp sử dụng hỏa chủng sẽ khiến nó tiêu hao rất nhanh.”
Lục Trường Sinh lại thử dùng hỏa chủng đốt vật dẫn, sau đó “đốt cháy” tạp chất trong cơ thể mình bằng vật dẫn được đốt lên từ hỏa chủng.
Cách này cũng có hiệu quả nhưng năng suất rất chậm, chỉ là làm thế này thì ngọn lửa lại không tiêu hao gì.
“Đúng là thần kỳ, hỏa chủng này quả là khác biệt với ngọn lửa thật, không mang theo độ nóng của lửa mà ngược lại còn có tác dụng ‘tinh lọc’ nữa.”
Lục Trường Sinh cảm thấy rất kinh ngạc.
Thiên hạ rộng lớn đúng là đủ chuyện kỳ lạ.
Không biết ngày trước sư tổ của Thần Hỏa Cung lấy được hỏa chủng này từ đâu.
Trước đó Lục Trường Sinh có sức mạnh bảy mươi đỉnh.
Hiện giờ đã tinh lọc máu thì cũng coi như một lần hoán huyết.
Tuy không mang lại hiệu quả lớn như dịch tủy hoán huyết nhưng ít nhiều gì cũng gia tăng một chút sức mạnh, khiến thân thể càng thêm mạnh mẽ.
Về chuyện có thể giúp võ giả tấn thăng cảnh giới Thần Lực thì lại chẳng có liên quan gì tới Lục Trường Sinh.
Dù sao hắn cũng đã là võ giả cảnh giới Thần Lực rồi.
Ngược lại thì năng lực thứ hai của hỏa chủng lại rất có ích với Lục Trường Sinh.
Đó chính là tinh lọc suy nghĩ, tập trung sức chú ý, có thể tạm thời gia tăng một chút ngộ tính.
Giờ cách lần vượt Long Môn khi trước của Lục Trường Sinh đã hơn hai tháng.
Vốn vượt Long Môn xong cần hai ba tháng để điều chỉnh lại.
Thậm chí càng lên cao thì thân thể sẽ cần thời gian điều chỉnh càng dài.
Dù sao muốn vượt Long Môn thì phải chắc chắn mười phần mới được.
Lúc trước tinh thần và thân thể của Lục Trường Sinh vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn để vượt Long Môn lần thứ ba.
Nhưng nhờ có “hỏa chủng” tinh lọc, giờ bất kể là thân thể hay tinh thần hắn dường như đều đã lên tới đỉnh phong!
Trạng thái này cũng là thời cơ tốt nhất để vượt Long Môn!
Hơn nữa giờ cũng đang ở giữa biển.
Cá vượt Long Môn ở đâu thỏa đáng hơn trong biển nữa chứ?
Thế nên Lục Trường Sinh ngồi khoanh chân ngoài boong thuyền, hắn nhờ người của Tác Phỉ bảo vệ, không để ai tới quấy nhiễu mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Lục Trường Sinh lại chẳng hề sốt ruột, tâm trạng hắn rất thản nhiên.
Hắn cứ lẳng lặng chờ đợi, tới tận sáng sớm, khi vầng Thái Dương đỏ rực chậm rãi nhô lên cao.
Lục Trường Sinh khẽ cười, hắn biết, thời cơ đến rồi!
Mặt Trời đỏ rực tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Gió biển thổi qua mang theo vị mằn mặn.
Vân Hải Đường, Tác Phỉ, Long Sa và rất nhiều thủy thủ đều đang nhìn chằm chằm “Đao Thập Nhị”.
Họ biết “Đao Thập Nhị” đang luyện công, mà dường như còn là một loại võ công rất thần kỳ, thế nên ai nấy đều thấy tò mò.
Lục Trường Sinh cũng không ngăn cản những người này vây xem.
Thật ra lúc vượt Long Môn cũng không ngại có người đứng xem.
Thậm chí càng có nhiều ánh mắt đổ về ngược lại càng giúp Lục Trường Sinh tìm được cảm giác “cá chép vượt vũ môn” dễ hơn.
Dù sao khi một con cá chép nhỏ bé muốn nhảy qua Long Môn cũng là cảnh tượng “vạn chúng chú mục”.
Lục Trường Sinh đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, vầng Thái Dương đỏ như lửa chậm rãi lên cao, treo giữa không trung bên trên đại dương rộng lớn.
Giờ phút này Lục Trường Sinh như thể đã thật sự hóa thân thành một con cá, bầu trời trên cao cũng như hiện ra một Long Môn cao vút trong tầng mây.
Lục Trường Sinh nhìn chằm chằm Long Môn cao vời vợi kia.
“Vèo”.
Ngay sau đó “con cá” hóa thân của Lục Trường Sinh tung mình nhảy lên.
Lúc này rõ ràng Lục Trường Sinh đã cảm nhận được điểm khác biệt.
Khi lần đầu vượt Long Môn hắn chỉ là một con cá chép bé xíu.
Lần thứ hai hình thể chỉ hơi lớn hơn một chút.
Nhưng lần thứ ba này, hình thể của Lục Trường Sinh đại khái đã lên tới hơn một trượng, coi như khá lớn, có thể coi là một “con cá lớn” rồi.
“Cá lớn” ra sức tung mình lên, rất nhanh đã nhảy ra khỏi mặt nước, dễ dàng phóng qua tầng Long Môn thứ nhất rồi tầng thứ hai, cho đến khi tới trước tầng Long Môn thứ ba.
Thế nhưng tới trước tầng Long Môn thứ ba Lục Trường Sinh lại có cảm giác như kiệt sức.
“Không hay rồi.”
Lục Trường Sinh đã có kinh nghiệm vượt Long Môn, thế nên khi tình huống này vừa xuất hiện hắn biết ngay tình hình có chiều hướng không ổn. Hết chương 187.



Bạn cần đăng nhập để bình luận