Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 186. Ý cảnh lộ uy thế, cách xa mười trượng, đao trảm một cánh tay của võ giả cảnh giới Thần Lực! (2)



Chương 186. Ý cảnh lộ uy thế, cách xa mười trượng, đao trảm một cánh tay của võ giả cảnh giới Thần Lực! (2)




“Ngày sau dù ta không có mặt thì chỉ cần đưa thẻ khách quý này là Đao tiên sinh có thể thoải mái lên thuyền.”
Tác Phỉ lấy ra một chiếc thẻ khách quý.
Đây là thứ dành cho những người có thân phận cao quý, hơn nữa còn từng giúp đỡ thương hội Viễn Dương việc lớn mới có thể lấy được.
Lục Trường Sinh nhận lấy thẻ khách quý của thương hội Viễn Dương.
Chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống.
Thuyền lớn đã đi xa Hỏa Long quốc, giờ đang chậm rãi vượt đại dương.
Đột nhiên một chiếc thùng đựng hương liệu khẽ rung.
“Tách”.
Lục Trường Sinh lập tức mở bừng mắt rồi nhìn về một nơi bên ngoài khoang thuyền.
Trong khoang chuyên để hàng hóa, một thùng chứa hương liệu rung mạnh, sau đó cái thùng bị đánh vỡ từ bên trong.
Vân Hải Đường chui ra từ trong rương.
“Phù...”
Vân Hải Đường thở phào một hơi.
Nấp lâu như vậy xem ra thuyền đã rời bến rồi, giờ đang giữa biển, Thần Hỏa Cung cũng không thể làm gì được nữa.
Thế nhưng khi Vân Hải Đường nhìn xung quanh định tìm hiểu tình hình thì đột nhiên lại biến sắc.
Trong khoang thuyền đen kịt, nàng trông thấy một bóng người quen thuộc.
“Đao tiên sinh.”
Lúc này Lục Trường Sinh đang đứng rất gần Vân Hải Đường, ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào nàng.
“Vân cô nương, không ngờ cô đã lên thuyền rồi, chỉ là vẫn nấp trong thùng hàng nên mới không bị phát hiện.”
Lục Trường Sinh thản nhiên nói.
Hắn nhận ra đúng là đã “nghi oan” cho Thần Hỏa Cung rồi, không ngờ Vân Hải Đường đã nấp trong thùng hàng trên thuyền từ bao giờ thật.
Chỉ là đám người của Thần Hỏa Cung rõ ràng đã lục soát tất cả hàng hóa trên thuyền, ngay cả các thùng cũng mở ra xem, vậy sao lại không thấy Vân Hải Đường nấp bên trong?
Vân Hải Đường hơi xấu hổ, nhưng trông thấy “Đao Thập Nhị” nàng cũng thở phào một hơi.
“Đao tiên sinh, ta cũng đã biết chuyện xảy ra ở bến tàu.”
“Cảm ơn ngươi đánh lui Đại trưởng lão của Thần Hỏa Cung, nếu không để Thần Hỏa Cung giam thuyền thật thì chắc chắn ta sẽ không thoát được.”
Vân Hải Đường hiểu, thật ra “Đao Thập Nhị” đã cứu nàng một mạng.
Nếu không dù nàng có nấp kỹ tới đâu thì người của Thần Hỏa Cung chỉ cần giam thuyền rồi từ từ lục soát, không sớm thì muộn cũng sẽ tìm ra nàng.
Ai mà ngờ nổi Đao Thập Nhị lại có thể đánh lui Đại trưởng lão của Thần Hỏa Cung cơ chứ?
Lục Trường Sinh cũng không cần biết Vân Hải Đường làm sao lại tránh được đám đệ tử Thần Hỏa Cung kia, nhưng đúng là hắn đã cứu Vân Hải Đường.
“Nghe nói Vân cô nương đã lấy mất hỏa chủng của Thần Hỏa Cung.”
“Ta cũng rất tò mò về hỏa chủng này, không biết có thể xem qua không?”
Lục Trường Sinh nhìn thẳng Vân Hải Đường.
Thần Hỏa Cung huy động nhiều người tìm kiếm Vân Hải Đường như thế cũng vì hỏa chủng.
Thế nên hỏa chủng này chắc chắn rất quan trọng với Thần Hỏa Cung, hơn nữa cũng sẽ rất thần kỳ.
“Chuyện này...”
Vân Hải Đường do dự một chút rồi cắn răng đáp: “Lần này ta có thể thoát thân cũng nhờ Đao tiên sinh ra tay giúp đỡ. Thế nên về lý Đao tiên sinh cũng có một phần hỏa chủng.”
Vân Hải Đường rất nhanh đã đưa ra quyết định.
Nàng hiểu rõ, thật ra việc nàng ẩn nấp trên thuyền của thương hội Viễn Dương cũng là sai.
Bởi chẳng khác nào “hố” thương hội Viễn Dương và “Đao Thập Nhị” một phen.
May mà Lục Trường Sinh có thể đẩy lùi kẻ địch.
Nếu không thuyền của thương hội Viễn Dương bị Thần Hỏa Cung giam lại thì Lục Trường Sinh cũng không thể rời đi được.
Như vậy đưa ra chút ít bồi thường cho “Đao Thập Nhị” cũng là chuyện nên làm.
Không thì Lục Trường Sinh cũng không phải kẻ dễ bỏ qua như thế.
Vân Hải Đường lấy ra một chiếc bình sứ.
Sau đó mở nắp bình.
Một ngọn lửa từ trong bình sứ lập tức toát ra.
Lạ nhất là ngọn lửa này lại không mang tới cảm giác nóng rực như những ngọn lửa bình thường.
Hơn nữa dù đặt trong bình sứ kín mít thì ngọn lửa vẫn luôn thiêu đốt, vô cùng thần kỳ.
Loại hỏa chủng này nhìn là biết không phải thứ tầm thường rồi.
“Đao huynh có bình sứ không?”
“Có.”
Lục Trường Sinh lấy ra một chiếc bình sứ.
Vân Hải Đường cẩn thận đổ ra một chút lửa từ bình sứ của mình, sau khi đổ vào bình của Lục Trường Sinh xong nàng lại đưa qua cho hắn.
“Loại hỏa chủng này có thể lưu trữ lâu dài, nhưng chỉ có thể dùng bình sứ để chứa đựng.”
Lục Trường Sinh gật đầu, hắn nhìn kỹ hỏa chủng trong bình sứ, cảm thấy rất kỳ lạ.
“Rốt cuộc hỏa chủng này có tác dụng gì?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Tuy rằng hỏa chủng nhìn qua không tầm thường nhưng cách dùng và hiệu quả cụ thể ra sao Lục Trường Sinh lại không rõ.
Mà Vân Hải Đường tính toán mọi cách, cố ý “ăn trộm” hỏa chủng nên chắc chắn sẽ biết cách dùng thứ này.
“Đây là hỏa chủng do sư tổ của Thần Hỏa Cung mang về từ một nơi thần bí.”
“Dùng hỏa chủng đốt cháy vật dẫn, sau đó có thể dùng vật dẫn ấy thiêu đốt tạp chất trong cơ thể, đặc biệt là tạp chất trong máu, khiến máu trở nên tinh thuần hơn, hiệu quả không khác lắm với hoán huyết.”
“Hơn nữa hỏa chủng còn có thể tinh lọc suy nghĩ trong đầu, khiến người sử dụng tập trung cao độ, sức lĩnh ngộ cũng tăng gấp đôi.”
“Sử dụng trong thời gian dài có thể lên tới cấp độ Luyện Tạng đỉnh phong. Thậm chí cũng có tác dụng không nhỏ trong việc đánh vỡ Sinh Tử Huyền Quan, tấn thăng cảnh giới Thần Lực.”
“Đó cũng là lý do Thần Hỏa Cung sản sinh ra rất nhiều võ giả cảnh giới Thần Lực.”
Giờ thì Lục Trường Sinh đã hiểu.
Hỏa chủng là đồ tốt, trước cảnh giới Thần Lực nó có thể giúp người sử dụng hoàn thành một lần “hoán huyết”.
Đối với võ giả Luyện Tạng mà nói, thứ này đúng là có tác dụng rất lớn.
Thậm chí hoán huyết càng sớm thì tác dụng sẽ càng mạnh.
Có ưu thế này, Thần Hỏa Cung muốn sản sinh ra võ giả cảnh giới Thần Lực đương nhiên cũng dễ dàng hơn nhiều.
Chẳng trách Thần Hỏa Cung gần như huy động toàn bộ nhân lực để tìm lại hỏa chủng như thế, đây chính là căn cơ của Thần Hỏa Cung đấy!
“Thế nên mục đích chuyến đi này của Vân cô nương chính là vì hỏa chủng phải không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Không sai, ta với Thần Hỏa Cung có chút quan hệ sâu xa, thế nên mới biết chuyện cơ mật của Thần Hỏa Cung.” Hết chương 186.



Bạn cần đăng nhập để bình luận