Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1784: Trấn áp lão tổ Ngưu Ma! Có thể quét toàn bộ thế giới Hỗn Độn, thu thập vô số tài nguyên tu hành! (3)

Nhưng khảo hạch cuối cùng của Hắc Quang giới vô cùng quan trọng.
Dù sao chỉ có thời gian một vạn năm.
Nhất định hắn phải tăng tốc.
“Chủ nhân, nếu ngài muốn thu hoạch tài nguyên tu hành nhanh hơn thì đúng là cũng có một cách.”
“Ngài có thể thử thân thỉnh tiến về chiến trường Ám Vực.”
“Chiến trường Ám Vực này nằm trong Ám Vực. Ám Vực và Hỗn Độn là hai mặt song song, đôi bên vẫn luôn cố gắng thẩm thấu lẫn nhau. Có sinh mệnh Ám Vực xâm nhập Hỗn Độn, đồng thời cũng có cường giả Hỗn Độn xâm nhập Ám Vực, hai bên ngoại trừ mở thông đạo tạo thành chiến tranh quy mô lớn thì chỉ có những trận đấu quy mô nhỏ.”
“Nhưng loại chiến đấu này về cơ bản chỉ riêng sinh mệnh Hỗn Độn mới có tư cách tham dự.”
“Vì đối phó với Ám Vực, vô số thế lực trong Hỗn Độn đã chung tay hợp thành liên minh Hỗn Độn. Chỉ cần sinh mệnh Hỗn Độn tiến vào chiến trường Ám Vực, đồng thời có thu hoạch thì đều có thể thu hoạch được rất nhiều phần thưởng từ liên minh Hỗn Độn, trong đó có cả tài nguyên tu hành.”
“Nhưng vẫn có chút nguy hiểm. Một khi tiến vào Ám Vực sẽ vô cùng nguy hiểm, không biết đã có bao nhiêu sinh mệnh Hỗn Độn vẫn lạc.”
Lời Tử Tang nói khiến Lục Trường Sinh khẽ nhíu.
Ám Vực.
Đương nhiên Lục Trường Sinh biết nơi này.
Thậm chí hắn còn lợi dụng tháp Hắc Quang trấn sát hai sinh mệnh Ám Vực, cũng ngang bằng với cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn.
“Tỷ lệ tử vong tại chiến trường Ám Vực là bao nhiêu?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Nếu tỷ lệ tử vong cao tới tám chín phần thì chắc chắn Lục Trường Sinh sẽ không đi.
Đi chính là chịu chết, không có ý nghĩa gì cả.
Tài nguyên tu hành có quý tới mức nào cũng không quý bằng mạng mình.
“Tỷ lệ tử vong tại chiến trường Ám Vực đại khái là ba phần!”
Tử Tang hồi đáp.
“Ba phần…”
Thật ra tỷ lệ tử vong này cũng khá cao.
Đây là sinh mệnh Hỗn Độn đấy.
Cứ mười sinh mệnh Hỗn Độn lại có ba người tử vong.
Tỷ lệ tử vong này lớn tới mức nào?
Nhất thời, Lục Trường Sinh lại lộ vẻ do dự.
Tỷ lệ tử vong ba phần mười rất cao, chỉ là không đến mức đi chịu chết.
Nhưng Lục Trường Sinh có thể đảm bảo hắn không nằm trong ba phần tỷ lệ tử vong kia không?
“Ta có tháp Hắc Quang bảo vệ, tỷ lệ sống sót hẳn sẽ cao hơn.”
“Tử Tang, tỷ lệ tử vong của tu sĩ có được tháp Hắc Quang tại chiến trường Ám Vực là bao nhiêu?”
Lục Trường Sinh lại hỏi.
“Tỷ lệ tử vong của tu sĩ có được tháp Hắc Quang là một phần trăm.”
Lục Trường Sinh ngẩn ra.
1%?
Con số này không cao, mà là quá thấp.
Đương nhiên trong có vô số vấn đề.
Trong Hỗn Độn, rất ít tu sĩ có được tháp Hắc Quang muốn tới chiến trường Ám Vực.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Tu sĩ có được tháp Hắc Quang có thể thoải mái hoành hành khắp Hắc Quang giới, hơn nữa đều là thiên tài hàng đầu của các vực giới lớn.
Có thể an ổn tu hành tại Hắc Quang giới ai lại muốn tới chiến trường Ám Vực làm gì?
Bởi vậy có rất ít tu sĩ từ Hắc Quang giới tới chiến trường Ám Vực.
“Đợi thêm nghìn năm nữa xem thu hoạch thế nào đã.”
Lục Trường Sinh cũng không muốn vội vàng đưa ra quyết định.
Hắn định chờ thêm một thời gian.
Để xem có phải thật sự không cách nào thu hoạch được tài nguyên tu hành hay không.
Thế là Lục Trường Sinh tiếp tục nghe ngóng tin tức về tài nguyên tu hành từ khắp nơi.
Ba trăm năm năm, năm trăm năm năm, tám trăm năm năm, một nghìn năm…
Thời gian nghìn năm trôi qua, Lục Trường Sinh tổng cộng thu được bốn phần tài nguyên tu hành.
Suốt một nghìn năm, tiến độ nhục thân của Lục Trường Sinh khó khăn lắm mới đạt tới 76%.
Quả thực quá chậm.
Suốt một nghìn năm thu hoạch được quá ít khiến Lục Trường Sinh hiểu ra một chuyện, hắn không thể chậm rãi chờ đợi như vậy được.
Phải tới chiến trường Ám Vực.
Nếu không hắn muốn gom góp tài nguyên tu hành chẳng biết sẽ phải chờ bao lâu nữa đây?
Lúc này rốt cuộc Lục Trường Sinh cũng hiểu, vì sao Hắc Quang giới có tới 110.000 tu sĩ nhưng lại có ít tu sĩ thông qua khảo hạch cuối cùng như vậy.
Không phải thiên phú của bọn hắn không đủ.
Chỉ sợ vấn đề tài nguyên tu hành mới là khó khăn lớn nhất.
Tất cả tại Hắc Quang giới đều rất công bằng.
Vận may, bối cảnh, tài nguyên vân vân đều là một phần không thể thiếu trong quá trình tu hành.
Nếu muốn trở thành nguyên sinh mệnh thì bất cứ phương diện nào cũng không thể khuyết thiếu.
Muốn thu hoạch được tài nguyên tu hành thì phải nghĩ tất cả biện pháp.
Lục Trường Sinh không nghĩ ra cách gì.
Chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Tới chiến trường Ám Vực.”
Lục Trường Sinh hạ quyết tâm.
Thực ra hắn có một số ý tưởng.
Hư giới của hắn vẫn mãi không thể tăng lên.
Con đường tu hành chủ nhân Thế Giới của hắn vẫn chưa “lột xác” thành cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn.
Nguyên nhân mấu chốt chính là khuyết thiếu bản nguyên Hỗn Độn hoặc bản nguyên Ám Vực.
Bản nguyên Hỗn Độn không cần nghĩ nhiều, tạm thời Lục Trường Sinh không có cách gì để thu thập.
Nhưng bản Ám Vực thì khác.
Lần trước Lục Trường Sinh trấn sát hai sinh mệnh Ám Vực, thu được một ít sức mạnh bản nguyên Ám Vực.
Nếu lần này hắn tiến vào Ám Vực, biết đâu lại thu hoạch được Ám sức mạnh bản nguyên Ám Vực, vậy thì Hư giới của hắn cũng có khả năng lột xác.
Đến lúc đó, Lục Trường Sinh sẽ thật sự bước vào con đường Giới Chủ, nhục thân cũng sẽ được tăng cường rất nhiều.
Về sau hy vọng trở thành nguyên sinh mệnh hoặc Giới Chủ cũng cao hơn hẳn.
Thế là Lục Trường Sinh để Tử Tang thông qua mẫu thể tháp Hắc Quang thân thỉnh liên minh Hỗn Độn được tiến về chiến trường Ám Vực.
“Yêu cầu đã được thông qua, ngươi sắp được truyền tống tới tiền tuyến chiến trường Ám Vực của liên minh Hỗn Độn.”
Thanh âm của mẫu thể tháp Hắc Quang vang lên trong đầu Lục Trường Sinh.
“Vèo.”
Ngay sau đó thân ảnh Lục Trường Sinh biến mất không thấy đâu nữa.
Từ Hắc Quang giới đến tiền tuyến của liên minh Hỗn Độn cũng không cần Lục Trường Sinh phải tự mình xuyên qua không gian.
Bởi vì mẫu thể tháp Hắc Quang có đại trận truyền tống trực tiếp.
Trực tiếp truyền tống tới tiền tuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận