Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 163. Linh cảm phát ra, hình thức ban đầu của bí pháp! (3)



Chương 163. Linh cảm phát ra, hình thức ban đầu của bí pháp! (3)




Máu tươi lập tức chảy xuống.
Không phải là từng giọt một rơi xuống đất mà máu tươi đang chảy xuống thanh thần binh kia.
Âu thợ rèn nện búa thật mạnh, đem máu tươi dung nhập vào thần binh.
“Xì xì”.
Cuối cùng thần kiếm được cho vào nước làm lạnh.
Không lâu sau thần kiếm đã hoàn toàn thành hình.
Âu thợ rèn thở hồng hộc, thế nhưng sắc mặt lại cực kỳ hưng phấn.
“Xong rồi, phương pháp huyết luyện thần binh quả nhiên có tác dụng.”
“Ha ha ha, sau này còn ai dám nói ta không đúc được thần binh nữa chứ?”
Âu thợ rèn kích động cười phá lên.
Lưu đại hiệp cũng cầm kiếm lên, sau đó vung tay một cái.
Trong không khí như thể có một đạo mũi nhọn mang theo linh tính, khiến những kẻ đứng đằng xa cũng cảm thấy sự sắc bén của kiếm phong.
“Thần kiếm tuyệt quá!”
“Âu thợ rèn có thể tạo ra thần kiếm thật kìa.”
“Có thanh thần kiếm này sợ rằng Lưu đại hiệp sẽ không còn địch thủ nào trong cấp độ Luyện Tạng nữa.”
Tầm mắt đám đông sáng rực lên.
Có điều không có ai định tới đặt kiếm cả.
Đầu tiên là giá Âu thợ rèn đưa ra rất cao, thứ hai là thiên ngoại vẫn thạch là thứ chỉ có may mắn mới gặp được.
Muốn tìm được một miếng thiên ngoại vẫn thạch khó như lên trời vậy.
Nếu không thì trong chốn giang hồ chẳng phải chỗ nào cũng thấy thần binh rồi sao, thứ này cũng đâu còn gì quý hiếm nữa?
Lục Trường Sinh chứng kiến hết thảy trong đầu lại xẹt qua một tia sáng.
Toàn thân rơi vào cảnh giới cảm ngộ sâu sắc.
Trong đầu hắn rất nhiều linh cảm rực sáng, bí pháp lúc trước dường như không có tiến triển đáng kể lúc này lại dần thả lỏng.
Dường như đã có điểm đột phá.
“Đúc thần binh...”
“Thần binh phải tôi luyện trăm nghìn lần, như thế mới biến một miếng sắt nhỏ bé cứng rắn thành một món vũ khí vô cùng sắc bén được, vậy nếu ta coi khí huyết như miếng sắt, dùng thủ pháp đúc thần binh lợi khí, sau khi đem khí huyết tôi luyện trăm nghìn lần liệu có thể trở thành một món thần binh đáng sợ được không?”
“Hoặc là nói, có phải thần binh hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là khí huyết có thể không ngừng áp súc và tôi luyện, tích lũy lâu ngày sẽ đáng sợ tới mức nào? Đến lúc đó chẳng cần thủ đoạn đặc biệt gì cả, chỉ cần phóng ra và đánh trúng đối thủ thì khí huyết sẽ tự động nổ tung, tạo thành sức phá hoại không gì sánh nổi.”
Mắt Lục Trường Sinh càng lúc càng sáng, vô số linh cảm va chạm, cuối cùng một ý tưởng trực quan càng thêm rõ rệt xuất hiện trong đầu hắn.
Thậm chí đó đã không còn chỉ là ý tưởng mà là một môn bí pháp hoàn toàn mới!
Chỉ là bí pháp này vẫn chưa trải qua thực tiễn kiểm nghiệm.
“Về thôi.”
Ngay sau đó Lục Trường Sinh không hề do dự, thậm chí còn không tới Diệu Nhân Đường mà lại quay thẳng về Diệu Thủ Viên.
Hắn phải thử xem bí pháp mới này rốt cuộc có thể làm được hay không?
Trở lại Diệu Thủ Viên, Lục Trường Sinh lập tức dựa theo bí pháp vừa sinh ra trong đầu để tiến hành kiểm nghiệm thực tiễn.
Hắn điều động một tia khí huyết, sau đó bắt đầu thử áp súc, biến khí huyết đã áp súc thành một thanh kiếm.
Thật ra thì áp súc thành hình một thanh đao hoặc loại binh khí khác cũng được.
Nhưng xưa giờ Lục Trường Sinh vẫn sử dụng đoản kiếm, đối với kiếm pháp cũng có chút lĩnh ngộ, coi như là khá quen thuộc loại binh khí này, thế nên mới biến khí huyết đã áp súc thành một thanh kiếm.
Một tia, hai tia, ba tia...
Rất nhiều khí huyết chậm rãi áp súc, hơn nữa còn dần thành hình, biến thành một thanh kiếm khí huyết.
Thanh kiếm này không có chuôi, chỉ có mỗi thân kiếm trơ trụi.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn nghĩ tới “phi kiếm” trong ký ức.
Hắn không ngưng tụ thanh kiếm quá dài mà vẫn để hơi ngắn.
Còn về độ sắc bén?
Thật ra thì không cần thiết, uy lực thật sự của thanh kiếm khí huyết này chính là khả năng “nổ mạnh” của nó chứ không phải độ sắc bén.
Không lâu sau đông đảo khí huyết đã ngưng tụ thành một thanh kiếm khí huyết.
“Đi.”
Lục Trường Sinh vừa nghĩ tới thì thanh kiếm khí huyết nháy mắt đã bay ra, đập vào mặt tường.
“Bùm bùm”.
Mặt tường bị nổ ra một lỗ nhỏ, uy lực cũng không tầm thường.
Có điều Lục Trường Sinh lại cau mày, có vẻ không hài lòng lắm.
Chỉ chút uy lực này thì Tàm Ti Kiếm của hắn tụ lại cùng nhau cũng có thể đạt tới được.
“Không đúng, thanh kiếm khí huyết này cũng không trải qua muôn vàn rèn giũa.”
“Hơn nữa rèn kiếm cũng không phải chuyện dễ dàng, không thật sự học được cách rèn kiếm thì sao có thể vận dụng trí tưởng tượng để rèn khí huyết thành một thanh thần kiếm đây?”
Lục Trường Sinh cảm thấy ý tưởng không có vấn đề, có vấn đề chính là phương thức.
Thanh kiếm khí huyết cần trải qua nhiều lần gọt giũa.
Mà hắn lại không biết rèn kiếm, vậy thì làm sao biết cách gọt giũa đây?
Có điều chuyện này cũng không khó, nếu không biết rèn kiếm thì có thể học.
Theo Lục Trường Sinh thấy, Âu thợ rèn không tệ, có thể đúc được thần binh, trong toàn bộ phủ Nam Dương sợ rằng không ai làm được như hắn.
Theo cách thông thường, nếu Lục Trường Sinh ẩn nấp hành tung rồi tới cửa hàng thợ rèn học cách rèn thần binh, sợ rằng không biết phải tới ngày tháng năm nào mới xong.
Lúc này thân phận “Trang Thập Tam” lại có tác dụng.
Vì thế Lục Trường Sinh lẳng lặng đợi tới khi trời tối đen.
Sau đó Lục Trường Sinh nhanh chóng biến hóa, dịch dung hoán trang thành “Trang Thập Tam” rồi vội vã rời khỏi Diệu Thủ Viên, tới cửa hàng của Âu thợ rèn.
Lúc này, tuy màn đêm đã buông xuống nhưng cửa hàng của Âu thợ rèn vẫn sáng trưng, tiếng đúc binh khí hoặc nông cụ “keng keng keng” không ngừng.
Cửa hàng thợ rèn không chỉ có thể rèn đúc binh khí mà còn làm ra nông cụ.
Danh tiếng của cửa hàng rèn Âu gia lan xa, nông cụ họ làm không chỉ có chất lượng tốt mà giá cũng rất phải chăng.
Ngược lại, nếu muốn đúc binh khí thì cửa hàng rèn Âu gia sẽ báo giá rất cao.
Như Lưu đại hiệp muốn tạo ra một thanh thần kiếm, không chỉ cần tự mang tới một miếng thiên ngoại vẫn thạch mà còn phải trả một trăm hoàng kim, như thế mới có thể mời Âu thợ rèn tự tay đúc ra một thanh thần kiếm. Hết chương 163.



Bạn cần đăng nhập để bình luận