Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 305. Gặp võ giả Thần Cương ở hẻm núi Thiên Uyên, kẻ tới không có ý tốt!



Chương 305. Gặp võ giả Thần Cương ở hẻm núi Thiên Uyên, kẻ tới không có ý tốt!




Thậm chí tới cả Cảm Tri Lĩnh Vực của Lục Trường Sinh cũng phải chịu ảnh hưởng nhất định.
Dẫn đến việc phạm vi cảm giác thu nhỏ lại không ít.
Thế nhưng so với võ giả bình thường thì như vậy đã tốt hơn nhiều rồi.
Võ giả bình thường chỉ có thể quan sát bằng mắt thường.
Nhưng phạm vi mắt thường có thể quan sát lớn tới đâu chứ?
Mà Lục Trường Sinh lại trực tiếp sử dụng Cảm Tri Lĩnh Vực bao trùm.
"Vù..."
Lại là một trận gió lạnh thổi tới.
Thế nhưng lần này lại là một cơn gió lớn.
Cuồng phong tàn phá bốn phía, dồn dập từ đáy Thiên Uyên quét ngang tới.
Hơn nữa cuồng phong lạnh tới thấu xương.
Thân thể Lục Trường Sinh cũng phảng phất như bị đông cứng.
Có điều Lục Trường Sinh vận chuyển khí huyết, thân thể nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.
Hắn lập tức bắt đầu nắm chặt thời gian cảm ngộ.
Thân thể hắn nhiều nhất có thể chống đỡ nửa canh giờ.
Nói cách khác, hắn chỉ có nửa canh giờ để cảm ngộ.
Sau nửa canh giờ nhất định phải rời khỏi hẻm núi Thiên Uyên, nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Trong Cảm Tri Lĩnh Vực, hết thảy cảm giác của Lục Trường Sinh đều tăng lên tới cực hạn.
Cho dù là gió, kỳ thực Lục Trường Sinh cũng có thể cảm giác rất rõ ràng.
Trong loại cảm giác rõ ràng này Lục Trường Sinh cảm ngộ Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh cũng dễ dàng hơn nhiều.
Không chỉ là gió.
Thật ra chỉ cần Lục Trường Sinh bắt chước tự nhiên thì nơi Cảm Tri Chi Phong có thể bao trùm, đối với việc Lục Trường Sinh cảm ngộ ý cảnh hẳn là đều có trợ giúp rất lớn.
Đây chính là tác dụng của ý cảnh phụ trợ.
Dù không có thể trực tiếp gia tăng chiến lực nhưng tác dụng hỗ trợ tu luyện cũng không nhỏ.
Thế nên Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh của Lục Trường Sinh quả thực đã có chút tăng tiến.
Thời gian trôi qua từng giờ.
Lục Trường Sinh đang chìm đắm trong "hàn phong" tại hẻm núi Thiên Uyên.
Đột nhiên Cảm Tri Lĩnh Vực của hắn cảm giác được một thứ gì đó toàn thân trắng như tuyết, hành động cực kỳ linh hoạt, tựa như sợi chỉ trắng đang xuyên qua các vách đá dốc đứng trong hẻm núi Thiên Uyên.
"Địa Trùng!"
Lục Trường Sinh nhận ra ngay, hắn đoán đây chính là đặc sản của hẻm núi Thiên Uyên, Địa Trùng!
Dù mục đích của Lục Trường Sinh không phải là Địa Trùng.
Thế nhưng nếu đã phát hiện Địa Trùng thì sao có chuyện hắn lại bỏ qua được?
Một con Địa Trùng có giá trị một trăm điểm cống hiến đấy!
"Vèo."
Trong nháy mắt, Lục Trường Sinh đứng bật dậy, toàn thân gia trì Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh, hành động nhanh như gió, cấp tốc đuổi theo Địa Trùng.
Địa Trùng cực kỳ nhạy bén.
Chạy loạn khắp vách núi cheo leo.
Bình thường đệ tử ngoại môn sợ rằng rất khó bắt được nó.
Thế nhưng trong phạm vi Cảm Tri Lĩnh Vực của Lục Trường Sinh, màn "biểu diễn" của Địa Trùng quả thực quá mức vụng về.
Dù Địa Trùng có chạy loạn ra sao thì Lục Trường Sinh vẫn có thể nắm bắt được phương hướng của nó một cách chuẩn xác.
"Tóm được mi rồi!"
Bàn tay to của Lục Trường Sinh vồ một cái, bắt Địa Trùng vào tay.
Một luồng khí cực lạnh cấp tốc bao trùm bàn tay Lục Trường Sinh.
Nhưng Lục Trường Sinh đã chuẩn bị trước.
Khí huyết chấn động, lập tức xua tan hàn khí.
Sau đó hắn lấy bình sứ ra, nhanh chóng cất Địa Trùng vào bình sứ.
Lục Trường Sinh nhìn bình sứ.
Hình như điểm cống hiến của Bắc Vực Thiên Tông cũng không khó kiếm lắm.
Không phải một trăm điểm cống hiến cứ thế vào tay rồi à?
"Ừm?"
Đột nhiên Lục Trường Sinh hơi nhướng mày.
Hắn xoay người, nhìn chằm chằm sau lưng.
Ở phía sau hắn, mơ hồ có ba bóng người bước ra.
Nhìn quần áo của ba người này có thể thấy đều là đệ tử nội môn.
Đối phương dường như không phải đến bắt Địa Trùng mà là tới tìm Lục Trường Sinh.
"Ngoại môn Lục Trường Sinh?"
"May mắn đấy, không ngờ còn bắt được một con Địa Trùng."
"Thế nhưng vận may của ngươi cũng dừng ở đây rồi!"
Ba tên đệ tử nội môn này vừa tới trên thân đã tản ra khí thế khổng lồ, thậm chí trên người chúng còn mơ hồ bao trùm một tầng huyết sắc quang mang.
Thần cương!
Đối phương vừa đến đã phóng xuất ra thần cương, rõ ràng kẻ tới không có ý tốt.
Ba võ giả cảnh giới Thần Cương, hơn nữa còn là đệ tử nội môn, bước tới một cách hùng hổ.
Có rất nhiều đệ tử ngoại môn đang ở trong hẻm núi Thiên Uyên cảm thấy kinh ngạc không hiểu ra sao.
"Ba vị nội môn sư huynh này tới vì tên đệ tử ngoại môn trông rất lạ kia sao?"
"Từ bao giờ một đệ tử ngoại môn lại có thể đắc tội với ba vị nội môn sư huynh tới mức này? Thậm chí họ còn không ngại tự mình ra tay."
"Người này trông lạ lắm, hẳn là đệ tử ngoại môn mới nhập tông."
"Đệ tử ngoại môn mới nhập tông... Chẳng lẽ là vị đệ tử hạt giống tên Lục Trường Sinh kia?"
Những đệ tử ngoại môn này bàn tán ầm ĩ nhưng không ai rời đi, ngược lại còn đứng xa xa nhìn.
Chuyện thế này cũng không dễ gặp.
Dù sao thì phàm là đệ tử ngoại môn sẽ không ai muốn làm mất lòng nội môn sư huynh cả.
Càng đừng nói tới việc ba vị nội môn sư huynh cùng nhau mà tới.
Có điều họ cũng chẳng sợ.
Đây không phải chuyện lớn lao gì.
Họ không sợ ba vị đệ tử nội môn kia sẽ giết họ diệt khẩu.
Nguyên nhân rất đơn giản, tại Bắc Vực Thiên Tông mọi người có thể luận bàn, có thể đọ sức, thậm chí có thể ra tay với nhau.
Nhưng tuyệt đối không thể giết người!
Các đệ tử muốn làm sao thì làm nhưng không được gây chuyện chết người.
Chỉ cần không chết người thì sẽ dễ nói chuyện hơn.
Dù sao cảnh giới Thần Lực với cảnh giới Thần Cương chỉ cần không chết thì có gãy tay hay gãy chân cũng đều có thể khôi phục, thế nên chuyện cũng không to tát lắm.
Ba tên đệ tử nội môn này hùng hổ là thế nhưng cùng lắm cũng chỉ dạy cho Lục Trường Sinh một bài học chứ không đời nào giết chết Lục Trường Sinh.
Lúc này Lục Trường Sinh hơi nheo mắt.
Hắn mới vừa mới nhập tông, đừng nói nội môn, ngay cả ngoại môn, Lục Trường Sinh còn gần như chẳng quen đệ tử nào. Hết chương 305.



Bạn cần đăng nhập để bình luận