Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1687: Lục Trường Sinh nghịch phạt Đạo Tổ, bình xét cấp bậc “tuyệt thế”, toàn bộ Thiên Quang Thánh Tông chấn động!

Hơn nữa mỗi lần đi đều mất ba mươi năm mươi năm.
Rất nhiều tu sĩ không trả nổi cái giá này nổi.
Nhưng dù không trả nổi, dù đắt đỏ là vậy nhưng vẫn có rất nhiều người đi vào tháp Luân Hồi như cũ.
Thậm chí người người còn nhao nhao muốn tiến vào tháp Luân Hồi nữa kìa.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Ở trong tháp Luân Hồi có thể “luân hồi”.
Chỉ cần tu hành một lần thì nhiều ít gì cũng sẽ có điều cảm ngộ.
Loại cảm ngộ này nhắm vào tâm linh và cũng nhắm vào tinh thần.
Thậm chí một số thời điểm tu hành đến bình cảnh thì chỉ cần tới tháp Luân Hồi một chuyến là có thể có điều cảm ngộ, từ đó đánh vỡ bình cảnh, bước vào cảnh giới cao hơn.
Dù lần nào cũng có rất nhiều tu sĩ tìm tới nhưng tháp Luân Hồi có thể đồng thời dung nạp rất nhiều người, bởi vậy Lục Trường Sinh rất nhanh đã tiến vào tháp Luân Hồi.
Sau khi tiến vào tháp Luân Hồi sẽ bắt đầu từ huyễn cảnh Luân Hồi.
Hơn nữa còn phải lựa chọn một loại công pháp tu hành.
Có thể lấy một loại công pháp tu hành làm chủ.
Tỷ như Lục Trường Sinh lựa chọn Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp.
Giờ hắn có thể hình dung ra “chân ngã”, nhưng tiến độ rất chậm.
Bởi vậy Lục Trường Sinh mới nghĩ đến chuyện đi thử một hiệu quả của tháp Luân Hồi.
Hơn nữa còn phải thiết lập kỳ hạn trước.
Lục Trường Sinh nghĩ một lát, trước tiên ở lại tháp Luân Hồi một năm thử xem thế nào.
Nếu hiệu quả tốt lần sau lại sử dụng tháp Luân Hồi để tu hành.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Lục Trường Sinh cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ, nhất thời trời đất như quay cuồng, dường như hoàn cảnh xung quanh cũng thay đổi.
Sau đó mắt Lục Trường Sinh tối sầm lại, hắn triệt để mất đi ý thức.
Không có gì ngoài ý muốn xảy ra, Lục Trường Sinh rơi vào huyễn cảnh Luân Hồi.
Bên trong huyễn cảnh Luân Hồi, Lục Trường Sinh hoàn toàn không có ký ức, hắn bước vào vào một gia đình giàu có, mỗi ngày đều sống mơ mơ màng màng.
Về sau gia tộc xuống dốc, hắn từ đám mây ngã xuống đáy cốc, trải qua đủ kiểu tình người ấm lạnh.
Cho đến trước khi chết đi, Lục Trường Sinh nhìn lại cả đời vừa trải qua, dường như lúc đó mới cảm ngộ được “chân ngã”.
Đây là cảm ngộ “chân ngã”thuộc về phàm tục.
Thế nhưng về phương diện tâm linh, bất kể là cảm ngộ chân ngã phàm tục, hay là cảm ngộ chân ngã tu sĩ thật ra đều giống nhau.
Giây phút khi Lục Trường Sinh cảm ngộ được “chân ngã”, huyễn cảnh Luân Hồi vỡ nát.
Lục Trường Sinh hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Ta đang ở bên trong tháp Luân Hồi…”
Lục Trường Sinh đã nhớ ra mọi chuyện.
Đây là tháp Luân Hồi, hắn đang trải qua huyễn cảnh Luân Hồi bên trong tháp Luân Hồi.
Vả lại thời gian cũng đã qua một năm.
“Thì ra đây chính là huyễn cảnh Luân Hồi, thực sự là… không thể tưởng tượng nổi.”
Trong lòng Lục Trường Sinh cảm thấy cực kỳ rung động.
Loại huyễn cảnh Luân Hồi này quả là có tác dụng “luân hồi” rất kỳ diệu.
Khóa lại ký ức của người khác rồi trải qua đủ mọi chuyện, như thể đã sống một cuộc đời khác vậy.
Đồng thời đúng là cũng có chút tác dụng.
Đương nhiên loại tác dụng này chỉ về mặt tâm linh và phương diện tinh thần.
Lục Trường Sinh tâm niệm vừa động, lập tức vận chuyển Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp.
Tới giờ hắn vẫn ở tầng thứ nhất của Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp, nhưng sau khi cảm ngộ được “chân ngã” trong huyễn cảnh Luân Hồi, Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp của hắn cũng đã đạt đến đỉnh phong.
Lúc nào cũng có thể đột phá tới tầng thứ hai.
Đây chính là hiệu quả của huyễn cảnh Luân Hồi.
Mà hắn mới chỉ ở trong tháp Luân Hồi một năm thôi.
Nếu luân hồi mười năm, thậm chí trăm năm thì sao?
Sử dụng tháp Luân Hồi này đúng là hơi đắt đỏ nhưng giá trị nó mang lại thì rất xứng đáng!
“Tiếp tục.”
“Lần này luân hồi năm mươi năm!”
Trong lòng Lục Trường Sinh đã ra quyết định.
Trực tiếp luân hồi 50 năm.
Đây chính là 5000 điểm cống hiến.
Thế nhưng sau khi biết chỗ tốt của huyễn cảnh Luân Hồi thì Lục Trường Sinh chẳng có gì để do dự nữa.
Trong năm mươi năm này, hắn muốn thử xem có thể tu luyện Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp tới mức độ nào?
Thế là Lục Trường Sinh rơi vào luân hồi một lần nữa.
Lần này Lục Trường Sinh biến thành một tu sĩ.
Chỉ là tu sĩ này đã không có cơ duyên mà cũng chẳng có thiên phú.
Thứ hắn có chỉ là sự cố gắng và tâm chí vô cùng kiên định.
Tu sĩ xuất thân nông gia chốn phàm tục, gặp được cơ duyên nên mới bước vào con đường tu hành.
Sau đó dựa vào từng chút cố gắng và kiên định không chịu bỏ cuộc để đi tiếp, cũng chỉ vì truy cầu cái gọi là “tiên duyên”.
Chỉ tiếc dù nỗ lực cố gắng mấy chục năm nhưng vẫn không thể nào “Trúc Cơ” như cũ.
Tới trước khi chết tâm chí của hắn cũng vẫn vô cùng kiên định.
Thế nhưng dù thế thì sao?
Vẫn đấu không lại số trời.
Không cam lòng, hối hận, tức giận.
Hắn hy vọng trời cao có thể cho hắn một cơ hội nhường nào.
Thế nhưng tới khi hắn chết.
Vẫn không có bất cứ cơ hội nào.
“Tách.”
Lục Trường Sinh mở mắt. Lúc này trí nhớ của hắn đã trở về.
Hắn nhớ ra mọi chuyện, hết thảy những chuyện vừa rồi đều là huyễn cảnh Luân Hồi.
Thế nhưng huyễn cảnh lại sống động như thật.
Cứ như một thế giới thật.
“Luân hồi… thật sự là luân hồi!”
Ánh mắt Lục Trường Sinh dần dần sắc bén lại.
Huyễn cảnh Luân Hồi này còn thần dị hơn so với tưởng tượng của hắn.
Hồi tưởng mấy chục năm trải qua trong huyễn cảnh Luân Hồi.
Dường như không quan hệ với “Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp” của hắn.
Nhưng Lục Trường Sinh biết rõ.
Trong huyễn cảnh Luân Hồi đạo tâm của hắn vô cùng kiên định, tới trước khi chết đạo tâm của hắn cũng vẫn kiên định, gần như không có một giây phút nào buông lỏng.
Nhưng dù là thế thì hắn vẫn chết đi.
Không địch lại số trời.
Giây phút trước khi chết, đạo tâm kiên định của Lục Trường Sinh ngược lại khiến tâm linh của hắn càng thêm thông thấu.
Mà giờ tỉnh lại từ trong huyễn cảnh, hắn lại có niềm vui lớn.
Không phải thế này tương đương với việc cho hắn cơ hội “một lần nữa” sao?
Có thể không vui mừng được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận