Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1883: Bí cảnh Hoang Cổ! Manh mối của Lâm Thanh Loan! (3)

Vừa xuất quan bèn nghe thấy người quen của mình bị đả thương, tung tích không rõ, sống chết không hay, sao còn có tâm trạng tốt?
“Thanh Loan Tông thế nào rồi?”
Lục Trường Sinh lại hỏi.
Lâm Thanh Loan sáng lập Thanh Loan Tông, có lẽ người Thanh Loan Tông có thể biết một vài manh mối của Lâm Thanh Loan.
“Cái đó…”
“Sau khi Thanh Loan tiên tử biến mất không còn tung tích, những lão tổ kia vì trút giận, san bằng Thanh Loan Tông thành đất bằng. Thậm chí còn phát hạ lệnh tất sát, truy sát bất kỳ người nào có quan hệ với Thanh Loan Tông…”
Thạch Long cẩn thận từng li từng tí nói.
Thậm chí hắn còn ngẩng đầu lặng lẽ nhìn qua Lục Trường Sinh rồi vội vàng cúi đầu.
Đường đường Đại Thánh.
Thạch Long lúc này lại cảm thấy một luồng khí tức kinh khủng đặt trên người hắn.
Hệt như bất cứ lúc nào đều sẽ bị ép thành bột mịn.
Khủng bố!
Quả thực quá mức khủng bố!
Thạch Long không muốn ngồi trước mặt Lục Trường Sinh thêm một khắc nào.
Thế nhưng hắn lại không dám rời đi.
Chỉ có thể thành thật ngồi trước mặt Lục Trường Sinh.
“Địa điểm cũ của sơn môn Thanh Loan Tông ở đâu?”
Lục Trường Sinh bỗng hỏi.
“Ngay ở dãy núi Bàn La, nơi đó có một đỉnh Bàn La, cực kỳ dễ tìm.”
Lục Trường Sinh đứng dậy, tìm Thạch Long xin một tấm bản đồ.
“Phải rồi, ngươi có biết người vây công Thanh Loan tiên tử gồm những ai không?”
Lục Trường Sinh lại hỏi.
“Chuyện này đúng là không rõ, bên ngoài đều truyền Thanh Loan tiên tử bị vây công, nhưng cụ thể là người nào lại không rõ ràng.”
Trong lòng Thạch Long chấn động.
Chuyện này có thể nói hả?
Đây là chuyện hắn có thể tham gia sao?
Chỉ có đièu, may mà hắn thật sự không biết.
Vì thế vội vàng lắc đầu.
Loại chuyện này, hắn tuyệt không muốn dính vào.
Cuối cùng, Lục Trường Sinh vẫn đi rồi.
Không tiếp tục ở lại thành Thạch Bảo.
Thạch Long cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi rồi.
Áp lực Lục Trường Sinh cho hắn rất lớn.
Hắn chỉ là một Đại Thánh bình thường, nào có thể thừa nhận áp lực khủng khiếp từ cường giả bậc này như Lục Trường Sinh?
Nhìn phương hướng Lục Trường Sinh rời đi, trong lòng Thạch Long hiểu rõ, có lẽ chuyện Thanh Loan Tông lại sắp dậy sóng lớn rồi.
Lục Trường Sinh có bản đồ, thuận theo bản đồ đi thẳng về hướng dãy núi Bàn La.
Dãy núi Bàn La có một đỉnh Bàn La.
Đây là chuyện mọi người đều biết.
Bí cảnh Hoang Cổ tuy lớn nhưng danh tiếng của đỉnh Bàn La rất lớn, Lục Trường Sinh muốn tìm được đỉnh Bàn La cũng không phải việc khó.
Khoảng một năm sau, Lục Trường Sinh thuận lợi đi tới dãy núi Bàn La.
Hắn liếc mắt là nhìn thấy đỉnh Bàn La.
Cả dãy núi Bàn La chỉ có đỉnh Bàn La cao nhất.
Cao vút trong mây, liếc mắt là có thể nhìn thấy.
Nghe nói Thanh Loan Tông xây ở gần đỉnh Bàn La.
Lục Trường Sinh bay thẳng đến đỉnh Bàn La.
Rất nhanh hắn đã thấy được đỉnh Bàn La.
Thế là hắn tìm kiếm ở gần đó.
Ý thức đảo qua, Lục Trường Sinh phát hiện một vài động tĩnh.
“Hửm?”
“Gần đây còn có tu sĩ?”
Lục Trường Sinh nháy mắt hóa thành một luồng lưu quang, bay về phía xa xa.
Ở vùng ven phế tích gần đỉnh Bàn La mơ hồ có ba bóng dáng, đều là nữ tử người mặc váy xanh.
Bọn họ nhìn mảnh phế tích trước mắt, cắn chặt răng ngà, vẻ mặt vô cùng u ám.
“Thật… Thật sự đã huỷ rồi.”
“Sư tôn lại đã đi đâu?”
“Còn có sư đệ, sư muội, lại có bao nhiêu người còn sống?”
Ba nữ tử váy xanh lã chã rơi lệ.
Bọn họ là đệ tử Thanh Loan Tông.
Từng cùng nhau ra ngoài xông xáo, đi vào một nơi hiểm địa.
Sau đó một mực bị vây trong hiểm địa, mãi đến gần đây mới phá hiểm địa ra ngoài.
Dù rằng tu vi tiến nhanh nhưng sau khi bọn họ ra ngoài liền chuyện về Thanh Loan Tông, từng người đều không dám tin.
Vì thế lấy tốc độ nhanh nhất đi tới sơn môn Thanh Loan Tông.
Kết quả là sơn môn đã không còn.
Chỉ còn mảnh phế tích trước mắt.
“Chúng ta nhất định phải báo thù cho tông môn!”
Ba nữ tử hiện giờ chỉ là kẻ hèn Chuẩn Thánh.
Nhưng mà ba người đều là loại người thiên phú xuất sắc.
Nếu như dốc lòng tu luyện, sẽ có một ngày không hẳn không thể trở thành Đại Thánh.
Dĩ nhiên, cho dù Đại Thánh muốn báo thù cũng không thể.
Nhưng chung quy vẫn có một niệm tưởng.
Bọn họ cũng có quyết tâm như vậy.
“Hì hì, cuối cùng cũng bắt được cá lọt lưới của Thanh Loan Tông.”
“Chúng ta đều đã chờ bao nhiêu năm? Đây mới là cá lọt lưới của Thanh Loan Tông đợt thứ ba thôi nhỉ?”
“Không sai, đúng thật là đợt thứ ba. Người hai đợt trước đều khiến các trưởng lão không hài lòng, hy vọng người lần này có thể làm cho trưởng lão hài lòng.”
“Chỉ là ba Chuẩn Thánh còn dám đến Thanh Loan Tông, quả thực là chịu chết!”
“Nếu như có thể biết tung tích Thanh Loan tiên tử từ trong miệng ba người này, vậy thì một khi lão tổ tìm được Thông Thiên Quả, chúng ta có thể một bước lên trời rồi…”
Theo âm thanh phát ra, ba nữ tử váy xanh chợt phát hiện, bốn phía không biết từ lúc nào lại đã nhiều ra một đám tu sĩ.
Người dẫn đầu thế mà còn là Đại Thánh!
Thậm chí Đại Thánh còn không chỉ một, mà là chân chính ba Đại Thánh!
Còn lại thậm chí đều là Thánh cảnh.
“Các ngươi chính là người diệt Thanh Loan Tông ta?”
Một nữ tử váy xanh trong đó nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Phải thì thế nào?”
“Đám dư nghiệt Thanh Loan Tông các ngươi không trốn cho kỹ còn dám đến sơn môn Thanh Loan Tông tưởng nhớ tông môn các ngươi? Quả thực là tự tìm đường chết, không trách được người khác!”
“Mau mau bó tay chịu trói, để tránh bị bọn ta bắt lấy, chịu một phen tra tấn.”
“Hì hì, đều là nữ tử nũng nịu, chịu không nổi dày vò đâu. Dẫu sao lão tổ chỉ cần kết quả, không hỏi quá trình…”
Từng ánh mắt rơi vào trên người ba nữ tử làm cho ba nữ tử cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
“Trốn! Có thể trốn một người thì một người. Một khi chạy đi, vậy thì mai danh ẩn tích, mưu đồ tương lai…
Một nữ tử váy xanh trong đó cắn răng, quyết định thật nhanh nói.
Tức khắc, ba nữ tử đều dồn sức lao về phía một hướng.
Đó là một Thánh cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận