Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 99. Nền chính trị bạo quyền dữ hơn cọp, xuất hiện tình hình rối loạn mới



Chương 99. Nền chính trị bạo quyền dữ hơn cọp, xuất hiện tình hình rối loạn mới




"T đã dùng Dịch Tủy Đan và bí pháp Dịch Tủy Lý thị cũng hoàn toàn dung nhập vào trong cốt tủy."
"Bây giờ cốt tủy đã bắt đầu có sự thay đổi rồi, chẳng qua vẫn còn cần một thời gian nữa mới có thể dịch tủy được hoàn toàn."
"Trong lúc này chỉ có thể chờ đợi thôi."
Lục Trường Sinh cũng hiểu tình hình hiện tại của bản thân.
Dịch tủy là một quá trình, cần phải có thời gian.
Có thể là vài ngày, cũng có thể là lâu hơn.
Một khi đã bắt đầu dịch tủy thì sẽ không có nguy hiểm gì, điều cần làm là yên lặng chờ đợi mà thôi.
Hôm nay Lục Trường Sinh lại tới Diệu Nhân Đường như mọi ngày.
Thời tiết mỗi lúc một ấm lên, lượng bệnh nhân cũng có vẻ giảm đi nhiều.
"Ồ? Uông đại phu, người phương nào thế này?"
Lục Trường Sinh sững sờ.
Hắn thấy bên cạnh Uông Như Hải có một bé gái chừng tám tuổi.
Đứa bé này mặc một bộ quần áo khá cũ nát, thậm chí còn không có lấy nổi một đôi giày và trông rất rụt rè. Vừa nhìn thấy Lục Trường Sinh, nàng đã vội vàng trốn ra sau lưng Uông Như Hải.
Uông Như Hải thở dài thườn thượt, gọi: "Niếp Niếp, đi ra đi, đây là Lục đại phu."
Nhưng bé gái vẫn chưa muốn bước ra, thậm chí ánh mắt nàng còn rất hoảng sợ.
Uông Như Hải giải thích: "Lục đại phu, đây là đứa bé ta mua được trên đường, chỉ tốn có một đồng."
Sắc mặt Uông Như Hải trông rất phức tạp.
"Một đồng?"
Lục Trường Sinh không dám tin vào tai mình nữa.
Hắn biết triều đình không cho phép thực thi chế độ nô lệ.
Nhưng bây giờ thiên hạ đã đại loạn, lòng người sụp đổ, quy định này chắc cũng không còn ai thèm để ý đến nữa.
Trong dân gian bắt đầu thịnh hành việc nuôi dưỡng nô lệ.
Nhưng dù sao đi chăng nữa cũng không đến mức chỉ dùng có một đồng là mua người được.
"Lục đại phu, ngươi đã nghe nói chuyện tri phủ triệu tập tất cả các phú thương, thân hào trong thành Nam Dương với mong muốn bọn họ sẽ quyên tiền, quyên lương để điều động quan quân đi bình định Đại Mạc Thập Tam Kỵ rồi chứ?"
"Ngươi thử đoán xem rốt cục thì quyên được bao nhiêu? Ba nghìn lạng! Chỉ có ba nghìn lạng mà thôi! Thành Nam Dương tuy rằng không phải nơi giàu có và đông đúc, thế nhưng cũng đâu đến nổi chỉ có thể quyên được ba nghìn lạng bạc chứ, chẳng qua là những phú thương, thân hào kia không muốn cho mà thôi."
"Tiền và lương thực đều không đủ thì phải làm sao bây giờ? Tri phủ chỉ có cách tăng thuế! Lần này lập một danh sách gọi là "Bình Phỉ Ngân" để phân chia xuống bách tính, làm cho dân chúng khổ không sao tả xiết."
"Thật ra việc Đại Mạc Thập Tam Kỵ chặn thương lộ thì kẻ phải chịu ảnh hưởng nhất chính là các phú thương, thân hào kia. Ấy nhưng bọn họ vẫn không nỡ bỏ một chút tiền hay lương thực ra, ngược lại còn làm cho quan phủ đổ lên đầu bách tính."
"Cha mẹ của Niếp Niếp không đóng nổi Bình Phỉ Ngân nên đành phải bán Niếp Niếp đi. Ta thấy bọn họ đáng thương quá, hơn nữa Niếp Niếp cũng rất ngoan, vậy nên ta mua lại, chẳng qua chỉ là thêm một đôi đũa mà thôi."
Uông Như Hải là người có tâm địa thiện lương, mua lại bé gái cũng chỉ là để nàng được sống, thế nhưng đối mặt với tình hình rối ren hiện nay, hắn cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.
Bây giờ, rốt cục thì Lục Trường Sinh đã hiểu được thế nào là nền chính trị bạo quyền dữ hơn cọp rồi.
Để quan phủ nghĩ cách thì cả Bình Phỉ Ngân cũng xuất hiện.
Quả thực là có vô số kể các loại sưu cao thuế nặng, như vậy, thiên hạ này không loạn mới là lạ.
"Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, một khi đã điều động quan quân thì Đại Mạc Thập Tam Kỵ cũng sẽ bị bình định thôi. Đến khi đó, nạn trộm cướp ở thành Nam Dương cũng sẽ ít đi nhiều, âu cũng là một việc tốt."
Lục Trường Sinh từ tốn nói.
Hắn chỉ là một lang trung, dù cho có là võ giả cấp độ Luyện Tạng đi chăng nữa cũng chẳng thay đổi được điều gì.
"Hy vọng là như vậy."
Uông Như Hải lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, đã lại qua thêm mấy ngày.
Ngày nào Lục Trường Sinh cũng có thể cảm nhận được "cốt tủy" trong người mình đang dần dần bị "thay thế".
Hoặc nói cách khác là "sinh ra" cốt tủy mới.
Rõ ràng là khả năng tạo máu của cốt tủy mới này mạnh hơn nhiều, điều này giúp cho tố chất thân thể của Lục Trường Sinh cũng được cải thiện mỗi ngày.
Đây chính là nguyên nhân vì sao người ở dưới cảnh giới Thần Lực, một khi đã dịch tủy hoán huyết thì sẽ có nhiều thuận lợi hơn khi trở thành võ giả cảnh giới Thần Lực.
Bởi vì một khi đã dịch tủy hoán huyết, tố chất thân thể sẽ được tăng lên một cách bị động.
Chẳng qua nếu Lục Trường Sinh muốn dịch tủy hoàn toàn thì vẫn phải mất thêm một thời gian nữa.
Hôm ấy, Lục Trường Sinh đang chợp mắt ở Diệu Nhân Đường, đột nhiên Trương Hoàn chạy vào.
"Không ổn rồi, thất bại rồi, quan quân đại bại rồi!"
"Đại Mạc Thập Tam Kỵ đã dẫn đầu một đám tội phạm lục lâm đánh cho quan quân thua to, quan quân bị đánh tơi bời, phải chạy trốn về thành Nam Dương."
"Hơn nữa, tranh thủ lúc đại thắng, Đại Mạc Thập Tam Kỵ còn tiện thể giết luôn cả năm thôn xóm xung quanh, chết mấy trăm người với mục đích đe dọa nha môn tri phủ thành Nam Dương."
Mắt Lục Trường Sinh co rụt cả lại.
Làm sao quan quân có thể thua được?
Dù cho quan quân đã yếu hơn trước nhưng đó cũng là quân của triều đình.
Chỉ là sơn phỉ, sao có thể đánh bại quan quân chứ?
Uông Như Hải vội vàng hỏi: "Trương Hoàn, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?"
"Thành Nam Dương còn an toàn không?"
Trương Hoàn nhìn quanh một lát, thấy đang không có bệnh nhân, hắn nhỏ giọng trả lời: "Nghe nói là Đại Mạc Thập Tam Kỵ cấu kết với Bạch Yêu, nhờ sự trợ giúp của Bạch Yêu nên sơn phỉ mới đánh thắng được quan quân."
"Nhưng thành Nam Dương hẳn là rất an toàn, dù gì Đại Mạc Thập Tam Kỵ cũng sẽ không tấn công vào thành đâu."
Uông Như Hải thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần thành Nam Dương còn an toàn là được rồi.
Nếu không, chỉ cần thành Nam Dương thất thủ, lúc đó mới thật sự là sinh linh đồ thán.
"Bạch Yêu?"
Lục Trường Sinh đã hiểu vấn đề. Hết chương 99.



Bạn cần đăng nhập để bình luận