Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 801: Lục Trường Sinh bước vào Thần Vực, dùng danh Tà Thần tiêu diệt kẻ xấu! (2)

Chương 801: Lục Trường Sinh bước vào Thần Vực, dùng danh Tà Thần tiêu diệt kẻ xấu! (2)
Với Võ Thánh mà nói, trăm năm không phải quá dài lâu. Mặc dù vậy, chắc chắn Lục Trường Sinh sẽ không thật sự tiêu tốn tới cả trăm năm để từ từ tập hợp các mảnh vỡ Thần Linh.
"Vèo."
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh không do dự nữa mà lập tức biến thành một luồng sáng, rời khỏi Thánh địa Thanh Sơn và hướng về phía Thần Vực.
Muốn tới Thần Vực phải vượt qua một đại dương bao la.
Khi trước, các cường giả đỉnh cao của Võ Đạo, Tiên Đạo cùng nhau ra tay thanh trừ phần lớn Thần Linh, rồi đuổi Thần Linh còn lại tới phong ấn ở một nơi.
Nơi này thật ra chính là một hòn đảo rộng lớn ngoài biển.
Nói là đảo nhưng nó cũng không khác đại lục là mấy.
Chẳng qua vào lúc ấy, đại lục này vẫn là vùng man hoang, gần như không có người đặt chân tới mà thôi.
Sau đó, khu vực này được gọi là Thần Vực, luôn bị phong ấn bởi pháp trận, cho dù là Thần Linh cấp độ Thiên Thánh cũng không thể thoát khỏi nơi này được.
Lục Trường Sinh liên tục bay về phía trước với tốc độ đã rất nhanh, thế nhưng hắn vẫn phải bay ròng rã nửa năm trời mới đến nơi.
Trong nửa năm này, hắn cứ thế vượt trùng dương, cũng may mắn là vẫn còn thấy được Thần Vực.
"Đằng trước hẳn là Thần Vực nhỉ?"
Lục Trường Sinh nhìn thấy có một đường ven biển thật dài trước mắt, nhưng từ xa nhìn lại, hắn không rõ ở trong đó có gì.
Một khí tức rõ ràng thuộc về trận pháp đã xuất hiện trong cảm ứng của Lục Trường Sinh.
Dường như đây là một trận pháp ẩn chứa sức mạnh mênh mông, to lớn, ngay cả Lục Trường Sinh cũng cảm thấy tim đập nhanh trong giây lát.
Pháp trận này có thể giết hắn ngay lập tức!
Đây là trực giác của Lục Trường Sinh, hắn không hề nói quá một chút nào.
Dù sao đi nữa, đây cũng là trận pháp có thể vây nhốt vô số Thần Linh.
"Dựa vào tin tình báo, các sinh linh bên ngoài Thần Vực chỉ cần không vượt qua cấp độ Địa Thánh là có thể tiến vào Thần Vực, cũng có thể rời khỏi Thần Vực."
Mắt Lục Trường Sinh lóe sáng.
Có thể tự do rời khỏi Thần Vực là một điều rất quan trọng.
Vậy nhưng vẫn chẳng có mấy ai dám tới Thần Vực, bởi lẽ nơi này vô cùng nguy hiểm.
Lục Trường Sinh càng lúc càng tới gần Thần Vực hơn, mãi cho tới khi đã đến bên cạnh Thần Vực hắn mới hít một hơi thật sâu rồi không hề chậm trễ, bóng dáng hắn chớp lên, cứ thế bước thẳng vào Thần Vực.
"Tách."
Ngay sau khi bước chân vào Thần Vực, Lục Trường Sinh cảm thấy mắt như sáng hơn, bởi lẽ bờ biển ở bốn phía như thể đã biến mất.
Hắn quay đầu lại, chỉ còn cảm ứng được dấu vết của trận pháp mà thôi.
Tuy nhiên, Lục Trường Sinh không nhìn thấy tình hình bên ngoài nữa.
Ngay sau đó, hắn thử rời khỏi nơi này.
Đúng là không thành vấn đề thật, thoáng cái hắn đã quay trở về bờ biển.
"Xem ra đúng là có thể tự do ra vào Thần Vực thật."
Lục Trường Sinh thử xong mới hoàn toàn yên tâm.
Ngay sau đó, hắn lại bước vào Thần Vực lần nữa.
Ở bên trong Thần Vực, Lục Trường Sinh thấy một rừng cây xanh tốt, tuy nhiên hắn cũng lập tức nhận ra điều kỳ lạ.
Tuy là trong Thần Vực đầy rẫy linh khí của trời đất, thế nhưng ngoại trừ linh khí này, dường như hắn còn cảm nhận được một nguồn sức mạnh kỳ lạ nữa.
Sức mạnh này khiến Lục Trường Sinh thấy rất quen thuộc.
"Đây là... chúng sinh chi thế?"
"Không đúng, nó không giống chúng sinh chi thế mà chỉ có chút tương tự thôi, hai thứ này hoàn toàn khác nhau..."
Lục Trường Sinh cau mày.
Hắn nhớ lại tin tình báo từ Thánh địa rằng bên trong Thần Vực, Thần Linh chính là kẻ thống trị.
Thần Linh cao cao tại thượng, là hiện hóa của quy tắc chứ không trực tiếp thống trị chúng sinh.
Ngược lại, có một số sinh linh quan sát những Thần Linh này rồi tổng kết ra một phương pháp đặc thù, từ đó mô phỏng theo Thần Linh, làm cho đông đảo sinh linh coi bọn hắn là tín ngưỡng.
Đây là sức mạnh tín ngưỡng!
Dùng sức mạnh tín ngưỡng để mô phỏng theo một số quy tắc, từ đó trở thành Hư Thần. Còn những Thần Linh chân chính ở Thần Vực sẽ được gọi là Chân Thần.
Hư Thần thường phải dựa vào Chân Thần, thế nhưng trên thực tế, kẻ thống trị vô số sinh linh lại là Hư Thần.
"Sức mạnh tín ngưỡng..."
"Nếu như đây là sức mạnh tín ngưỡng thì nó cũng có chút tương tự với chúng sinh chi thế. Thế nhưng điểm tương tự này chỉ nằm ở bề ngoài thôi, trên thực tế, bản chất của hai thứ này là khác nhau."
"Chúng sinh chi thế không thể bị khống chế, còn sức mạnh tín ngưỡng lại bị Hư Thần điều khiển, dùng để thống trị vô số sinh linh."
"Thậm chí sức mạnh tín ngưỡng còn có khả năng từ từ cướp đoạt đi linh thức của sinh linh, làm sinh linh trở nên ngu muội, hành động chậm chạp, vì thế sẽ không thể sinh ra Tiên Đạo, Võ Đạo hoặc các hệ thống tu hành cường đại khác."
"Chẳng trách khi trước Tiên Đạo và Võ Đạo mới bắt tay nhau để đối phó với Thần Linh, đôi bên đúng là đánh tới ngươi chết ta sống. Đạo bất đồng bất tương vi mưu..."
Sau khi tới Thần Vực, Lục Trường Sinh kết hợp thực tế với tình báo của Thánh địa và có thêm những lý giải sâu sắc hơn về Thần Vực, Thần Linh và cuộc đại chiến năm xưa.
"Tới Thần Vực rồi, việc quan trọng nhất là phải ẩn nấp, nhất định không thể bị Thần Linh phát hiện."
"Chân Thần cũng được, Hư Thần cũng thế, một khi đã phát hiện võ giả hoặc tu tiên giả, nhất định kẻ này sẽ bị đuổi tận giết tuyệt, bị truy sát."
"Vì lẽ đó nên việc đầu tiên là phải ẩn nấp."
"Căn cứ theo tình báo và kinh nghiệm của Thánh địa, khi tới Thần Vực, tốt nhất là xuất hiện với thân phận Tà Thần."
Từng đoạn ký ức lướt nhanh trong đầu Lục Trường Sinh.
Tà Thần, đây là xưng hô của người ở Thần Vực với các võ giả và tu tiên giả.
Thật ra đây chính là cách mà Hư Thần và Thần Linh dùng để đả kích võ giả cũng như tu tiên giả thôi.
Dưới sự thống trị của Thần Linh, người ở Thần Vực luôn được tuyên truyền rằng Tà Thần chính là sự tồn tại độc ác nhất. Một khi phát hiện ra Tà Thần thì nhất định phải bẩm báo lên trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận