Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1509: Lục Trường Sinh như thể trở về Giới Hải, lấy sức một mình đại chiến mười ba vị Đại Tiên! (4)

“Chúng ta không có thâm cừu đại hận, xin Lục đạo hữu tha mạng…
Nhất thời, từ trong lỗ đen truyền ra từng tiếng cầu xin tha thứ.
“Vù.”
Bốn phía như thể trở lên vặn vẹo.
Đám Đại Tiên nao nao.
Lỗ đen đã biến mất.
Bọn hắn dường như lại xuất hiện ở thành Xích Nguyệt.
Có điều đây là thành Xích Nguyệt thật hay vẫn ở trong huyễn cảnh?
Bọn hắn hiện tại đã không rõ nữa.
Vả lại cũng không muốn phân biệt rõ ràng.
Bởi không có ý nghĩa gì.
Dù biết là huyễn cảnh thì thế nào?
Bọn hắn không phá nổi huyễn cảnh.
Thậm chí vừa rồi trong lỗ đen tại huyễn cảnh, cảm giác ý thức bị ma diệt, bị xé nứt kia thật sự đau thấu tim gan.
Bọn hắn không muốn tiếp tục trải qua cảm giác đau đớn ấy nữa.
Từng kẻ nhao nhao cầu xin tha thứ.
Dù sao bọn hắn và Lục Trường Sinh cũng không có thâm cừu đại hận gì.
Vẻn vẹn chỉ là vì tranh đoạt thành Xích Nguyệt mà thôi.
“Vẫn còn hơi kém…”
“Dù sao cũng là mười vị Đại Tiên, ta không thể đồng thời ma diệt mười vị Đại Tiên một lúc…”
Trong đầu Lục Trường Sinh lóe lên từng suy nghĩ.
Vừa rồi không phải hắn nghe thấy đám Đại Tiên kia cầu xin tha thứ nên mới thu hồi Hư giới.
Mà bởi hắn không cách nào ma diệt ý thức của những Đại Tiên kia.
Dù sao đồng thời ma diệt mười vị Đại Tiên là gánh nặng quá lớn.
Nếu không cách nào ma diệt ý thức của mười vị Đại Tiên, vậy không bằng thuận nước đẩy thuyền đáp ứng thỉnh cầu của những Đại Tiên này, để bọn hắn rời khỏi Hư giới.
“Tha cho các ngươi cũng được.”
“Nhưng các ngươi nhất định phải bồi thường tương ứng.”
“Ta sẽ đưa cho các ngươi một danh sách, đồ vật trên đó phải được bồi thường đầy đủ.”
“Nếu không bồi thường, trừ khi cả đời các ngươi đều ở trong đạo tràng…”
Đây là uy hiếp, Lục Trường Sinh không nói tiếp.
Nhưng những Đại Tiên này đều hiểu.
Nếu bọn hắn dám không bồi thường, Lục Trường Sinh tuy không thể đuổi giết vào trong đạo tràng.
Nhưng nhất định sẽ khiến bọn hắn không cách nào rời đi đạo tràng.
Bởi vậy không cần thiết đ làm mất lòng Lục Trường Sinh.
Giờ bồi thường một ít bảo vật, hóa giải ân oán giữa đôi bên mới là lựa chọn chính xác nhất.
Những Đại Tiên này nhao nhao tiếp nhận yêu cầu bồi thường của Lục Trường Sinh.
Sau khi trở về đạo tràng bọn hắn sẽ lập tức gom góp bảo vật trên danh sách.
Nhưng Lục Trường Sinh sẽ không tha thứ cho tất cả mọi người.
Có một số người Lục Trường Sinh không thể tha thứ được.
Ví dụ như Không Nguyên Đại Tiên!
“Hư giới!”
Lục Trường Sinh lại lần nữa thi triển ra Hư giới.
Hư giới giáng lâm, lập tức bao phủ lấy Không Nguyên Đại Tiên.
Đồng thời lỗ đen bắt đầu ma diệt ý thức của Không Nguyên Đại Tiên.
Lục Trường Sinh không thể cùng lúc ma diệt ý thức của mười vị Đại Tiên.
Nhưng một Đại Tiên với Hư giới của Lục Trường Sinh cũng không phải vấn đề gì lớn.
“A…”
Không Nguyên Đại Tiên đau đớn hét lên thảm thiết.
Cảm giác đau đớn kia có thể khiến bất cứ người nào đều thấy tim thình thịch.
Chín vị Đại Tiên đứng nhìn cảnh này diễn ra.
Có lẽ bọn hắn sẽ hiểu thành đây là cách Lục Trường Sinh chấn nhiếp bọn hắn.
Dù sao trước đó Không Nguyên Đại Tiên và Lục Trường Sinh cũng có một ít mâu thuẫn.
Lục Trường Sinh muốn chấn nhiếp bọn hắn thì dùng Không Nguyên Đại Tiên khai đao là thích hợp nhất.
Thời gian dần trôi.
Không Nguyên Đại Tiên không còn la hét thảm thiết nữa.
Thậm chí ý thức của hắn cũng đã bị chôn vùi.
Bị lỗ đen triệt để ma diệt.
Dù trong nhục thân của Không Nguyên Đại Tiên vẫn có hơi thở sinh mệnh như cũ.
Nhưng trên thực tế Không Nguyên Đại Tiên đã không còn ý thức.
Hoàn toàn chết đi!
“Không Nguyên Đại Tiên chết rồi ư?”
“Ý thức đều bị ma diệt, chết tới mức không thể chết lại nữa rồi.”
“Đây là Thần Thông đáng sợ đến mức nào?”
“Ba viên đạo quả, ba loại Thần Thông, mỗi loại Thần Thông đều không hề tầm thường… Chúng ta thua cũng không oan.”
“Chỉ sợ đến tam kiếp, không, thậm chí tứ kiếp, ngũ kiếp mới có thể chống lại Trường Sinh Chân Tiên…”
Nhất thời, các vị Đại Tiên đều cảm khái.
Bọn hắn nhìn thi thể của Không Nguyên Đại Tiên, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cảm thấy may mắn không gì sánh được.
Nếu không phải bọn hắn hết lời cầu xin, chỉ sợ giờ người chết chính là bọn hắn.
“Nhớ lấy, đừng quên đưa bảo vật trên danh sách đến đạo tràng Trường Sinh.”
Lục Trường Sinh xua tay.
Chín vị Đại Tiên không dám thất lễ, sau khi cung kính hành lễ lập tức quay người hóa thành từng tia sáng, nhanh chóng rời khỏi thành Xích Nguyệt như chạy trốn.
“Lục Trường Sinh, hắn… giết lui mười ba vị Đại Tiên?’
Cảnh này cũng bị Lộc Đại Tiên ở cách xa ngoài thành Xích Nguyệt nhìn thấy.
Hắn thật sự không dám tin vào hai mắt của mình.
Lục Trường Sinh lấy sức một mình giết lui mười ba vị Đại Tiên.
Đây chính là mười ba vị Đại Tiên đấy.
Lục Trường Sinh chỉ là Chân Tiên.
Dù là ngưng tụ ra ba viên đạo quả nên có chiến lực bất phàm.
Thế nhưng sao hắn có thể mạnh tới mức này?
Chân Tiên thế này thật sự chưa từng thấy.
Đây là Chân Tiên sao?
Lộc Đại Tiên đột nhiên cảm giác hắn dường như đã bỏ qua gì đó.
Không phải tiếc nuối những bảo vật kia.
Mà là hắn đã bỏ qua “Lục Trường Sinh”.
Có lẽ tương lai hắn sẽ vô cùng hối hận vì quyết định của mình.
Thế nhưng chuyện đã đến nước này, hắn cũng không còn mặt mũi tới thành Xích Nguyệt ôn chuyện với Lục Trường Sinh nữa.
“Đi thôi…”
Lộc Đại Tiên mất hứng, ủ rũ hóa thành một tia sáng rồi biến mất tại chân trời.
Thành Xích Nguyệt, Lục Trường Sinh chậm rãi hạ xuống.
Dù Lục Trường Sinh đại chiến với mười ba vị Đại Tiên.
Nhưng về cơ bản Lục Trường Sinh đều vận dụng Hư giới, bởi vậy không tạo thành hư tổn quá lớn với thành Xích Nguyệt.
“Bái kiến Lục Chân Tiên.”
Lục Trường Sinh vừa hạ xuống đất, một vị Chân Tiên lập tức tới bái kiến.
“Thương Lan Chân Tiên? Không cần đa lễ.”
Lục Trường Sinh nhận ra đối phương là Thương Lan Chân Tiên, cũng là tâm phúc của Xích Nguyệt Đại Tiên.
“Tạ ơn Lục Chân Tiên. Nếu không có Lục Chân Tiên, chỉ sợ toàn bộ thành Xích Nguyệt đã dữ nhiều lành ít…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận