Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1738: Sinh mệnh Hỗn Độn cũng mất phương hướng? Tháp đen quỷ dị dưới đáy vực sâu Huyễn Linh! (4)

Hắn vốn cho rằng lần này tới vực sâu Huyễn Linh cùng lắm lấy được 100.000 điểm cống hiến đã rất cao rồi.
Không ngờ sâu dưới đáy vực sâu Huyễn Linh lại có nhiều Huyễn Linh khoáng như nhiều.
Gần như nơi này chưa từng có ai khai thác, thế nên mới hời cho Lục Trường Sinh.
Suy nghĩ kỹ lại thì chuyện này cũng rất bình thường.
Vực sâu Huyễn Linh vốn là nơi sản xuất ra Huyễn Linh khoáng.
Kỳ thật nếu tầng thứ nhất tích lũy lâu dài thì hẳn cũng sẽ có rất nhiều Huyễn Linh khoáng.
Nhưng tầng thứ nhất bị mọi người không ngừng vơ vét, chắc chắn không lấy đâu ra Huyễn Linh khoáng nữa.
Mà tầng thứ ba mươi lại khác, có thể xuống tới tầng thứ ba mươi đều là sinh mệnh Hỗn Độn, cơ bản bọn hắn đều không cảm thấy hứng thú với Huyễn Linh khoáng.
Tích lũy lâu dài mới tích được nhiều Huyễn Linh khoáng như vậy.
Giờ lại có lợi cho Lục Trường Sinh.
Thế là Lục Trường Sinh tiếp tục xuống tầng thứ ba mươi mốt.
Vẫn có hơn 10 triệu cân như cũ.
Sau đó là tầng thứ ba mươi hai, tầng thứ ba mươi ba, tầng thứ ba mươi tư, tầng thứ ba mươi lăm…
Ở mỗi tầng số lượng Huyễn Linh khoáng đều hơn 10 triệu cân, thậm chí có tầng đạt tới 15 triệu cân.
Sau khi Lục Trường Sinh vơ vét tới tầng thứ ba mươi bảy, số lượng Huyễn Linh khoáng trên người hắn đã đột phá 100 triệu cân!
Tương đương với một triệu điểm cống hiến!
Cũng có nghĩa là Lục Trường Sinh dựa vào thực lực của mình lấy được một triệu điểm cống hiến.
Lần trước tới Thiên Ngục chém giết sinh mệnh Ám Vực đều dựa vào Liễu Thanh.
Giờ Lục Trường Sinh hoàn toàn dựa vào thực lực của mình.
Thế nhưng khi Lục Trường Sinh tiếp tục bước vào tầng thứ ba mươi tám thì mọi chuyện lại thay đổi.
“Ừm?”
Tầng thứ ba mươi tám, Lục Trường Sinh phát hiện một tòa bảo tháp đen kịt.
Từ trên xuống dưới bảo tháp chỉ có một mảnh đen kịt.
Cứ như vậy sừng sững trong không gian tầng thứ ba mươi tám, thần bí mà quỷ dị.
“Sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng có người tới rồi…”
Từ trong bảo tháp truyền ra một thanh âm xa lạ.
Không biết đối phương đang dùng ngôn ngữ gì.
Thế nhưng Lục Trường Sinh lại có thể hiểu ngay ý của đối phương.
Hơn nữa khi Lục Trường Sinh cẩn thận ngẫm lại, âm thanh này không phải truyền vào trong tai của hắn, ngược lại dường như trực tiếp vang lên trong lòng hắn.
Sắc mặt Lục Trường Sinh đại biến.
“Lui!”
Lục Trường Sinh gần như không chút do dự, lập tức lui lại phía sau.
Hắn đã thu được một triệu điểm cống hiến.
Vậy là đủ rồi.
Tòa tháp đen này quá mức quỷ dị, lại nằm ở chỗ sâu nhất của vực sâu Huyễn Linh.
Chỉ sợ sinh mệnh Hỗn Độn cũng không thể đi tới đây.
Dù có thể đến thì áng chừng cũng là sinh mệnh Hỗn Độn hàng đầu.
Lục Trường Sinh không hề muốn mạo hiểm.
Thế là hắn nhanh chóng lùi lại, muốn rời khỏi tầng thứ ba mươi tám, quay trở lại tầng thứ ba mươi bảy một lần nữa.
Đúng lúc này Lục Trường Sinh cảm thấy một sức hút đáng sợ đang hút lấy mình, khiến hắn không cách nào trở về tầng thứ ba mươi bảy được.
Mà sức hút ấy đến từ chính tòa tháp đen kia.
“Không để ta rời đi sao?”
Lục Trường Sinh quyết định rất nhanh.
“Vân Cung.”
Một cung điện to lớn nhanh chóng xuất hiện trong không gian tầng thứ ba mươi tám.
Lục Trường Sinh đã chui vào bên trong Vân Cung.
Sức hút kia cũng tác dụng lên Vân Cung.
“Hả?”
“Một kiện Hỗn Độn chí bảo?”
Bên trong tòa tháp đen vang lên thanh âm kia một lần nữa.
Dường như có chút kinh ngạc.
Dù sao Hỗn Độn chí bảo không phải thứ ai muốn cũng có được.
Rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn không có Hỗn Độn chí bảo.
Vậy mà một tu sĩ Đăng Thần như Lục Trường Sinh lại có Hỗn Độn chí bảo.
“Trấn.”
Từ trong tòa tháp đen bạo phát ra một luồng u quang chói mắt.
U quang trong nháy mắt bao phủ lên Lục Trường Sinh.
Vân Cung cũng không cách nào nhúc nhích được.
Điều này khiến Lục Trường Sinh vô cùng chấn kinh.
Đây là Vân Cung đấy.
Hỗn Độn chí bảo sao có thể tuỳ tiện bị trấn áp như vậy?
Nhưng mặc kệ Lục Trường Sinh chấn kinh thế nào.
Vân Cung quả là đã bị trấn áp, mặc cho Lục Trường Sinh thôi động ra sao, từ đầu tới cuối vẫn không cách nào thoát khỏi trói buộc của tháp đen.
“Thu.”
U quang từ tòa tháp đen đột nhiên khẽ hút một cái
Vân Cung khổng lồ thế mà lại bị hút vào bên trong tháp đen.
Lục Trường Sinh trốn trong Vân Cung.
Hắn nhìn phía ngoài Vân Cung.
Hắn biết rõ, hắn đã ở bên trong tháp đen.
Bên trong tháp đen này tự hình thành không gian.
Không, thậm chí cũng không đơn giản là tự hình thành không gian thôi.
Đây là… một thế giới!
Một thế giới chân chính!
Có phải thế giới hay không, trong lòng Lục Trường Sinh biết rõ nhất.
Bởi chính hắn đã có Hư giới.
Thậm chí Hư giới đã từ hư hóa thực.
Nhưng dù vậy cũng không phải một thế giới chân chính.
Còn không triệt để hoàn thiện.
Chỉ khi nào triệt để hoàn thiện thì mới trở thành một thế giới hoàn chỉnh.
Lục Trường Sinh cũng có thể trở thành chủ nhân Thế Giới!
Thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc Lục Trường Sinh biết thế nào mới là một thế giới chân chính.
Đặt mình bên trong một thế giới chân chính, trong lòng Lục Trường Sinh cực kỳ rung động.
Bên trong tòa tháp đen lại bao hàm một thế giới chân chính.
Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ đây là thủ đoạn của Giới Chủ?
Dường như cũng chỉ có mình Giới Chủ mới có thủ đoạn như vậy.
Thế nhưng Giới Chủ khống chế thế giới, thế giới chính là Giới Chủ.
Dù là Giới Chủ cũng sẽ không tuỳ tiện đặt một thế giới vào bên trong một món bảo vật.
Vậy thì rốt cuộc tòa tháp đen này có lai lịch gì đây?
“Ầm ầm.”
Bỗng nhiên Vân Cung của Lục Trường Sinh rung động dữ dội.
Cùng lúc đó trong đầu Lục Trường Sinh lại lần nữa vang lên thanh âm xa lạ kia.
“Cho ngươi thời gian mười hơi thở, nếu vẫn không ra khỏi Hỗn Độn chí bảo thì ta sẽ phá vỡ kiện Hỗn Độn chí bảo này của ngươi.”
Dứt lời đối phương không nói thêm gì nữa.
Trong đầu Lục Trường Sinh cũng đang suy nghĩ.
Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở, bốn hơi thở, năm hơi thở…
Theo thời gian trôi qua, Lục Trường Sinh cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận