Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 151. Quái trùng màu đen (3)



Chương 151. Quái trùng màu đen (3)




Lục Trường Sinh theo rãnh nước đi lên phía trước.
Chỉ một lát sau hắn lại phát hiện thi thể.
Có điều thi thể ở đây có vẻ như mới hơn một chút.
Hoặc có thể nói thời gian chết không quá dài, đại khái tử vong chưa quá một ngày.
Thế nhưng thi thể vẫn khô quắt như cũ.
Lục Trường Sinh ngồi xổm xuống trước một thi thể.
Hắn cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, những người này dường như đã bị một sức mạnh khủng bố nào đó trực tiếp đánh chết.
Hoặc là trên người có vết thương như bị móng vuốt sắc bén của loại dã thú nào đó để lại.
Hơn nữa tất cả đều đã mất sạch máu.
“Hử? Đây là...”
Lục Trường Sinh nhìn thấy trong một thi thể như có thứ gì đó đang nhúc nhích.
“Bùm”.
Đột nhiên thi thể nổ tung, máu thịt vẩy đầy đất.
Thấp thoáng có thể thấy một tia hắc quang bay tới trước mặt Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh là võ giả cảnh giới Thần Lực, cảm quan của hắn sắc bén tới mức nào đây?
Hắn gần như ngay lập tức vung tay vồ lấy.
“Xẹt”.
Cảm giác đau đớn mỏng manh từ lòng bàn tay truyền ra.
Lục Trường Sinh nhìn kỹ lại, trong lòng bàn tay hắn thế mà lại có một miệng vết thương rất nhỏ.
Một con sâu màu đen có kích thước chỉ như một con kiến đang chui vào lòng bàn tay hắn qua vết thương kia.
Nên nhớ Lục Trường Sinh là kẻ đã dịch tủy hoán huyết những bốn lần liền, sức phòng ngự của cơ thể cũng cực kỳ khủng bố.
Một con sâu nho nhỏ thế này sao có thể phá vỡ da tay của hắn rồi tiến vào bàn tay hắn chứ?
Có điều Lục Trường Sinh cũng không tỏ vẻ kinh hoảng.
Hắn cười lạnh: “Chỉ là một con sâu thôi mà, cút ra đây cho ta.”
Võ giả khi lên tới cảnh giới Thần Lực thì ý thức đã dung nhập vào máu thịt toàn thân.
Cũng có nghĩa là mỗi tấc máu thịt trong người hắn đều có ý thức.
Lục Trường Sinh vừa nghĩ tới đây thì lập tức điều động máu thịt trong lòng bàn tay, cứng rắn “đẩy” con quái trùng màu đen kia ra ngoài.
Thậm chí máu thịt hãy còn bọc kín con quái trùng màu đen kia lại, khiến nó không thể chạy trốn đi đâu được.
Lục Trường Sinh dùng sức vò mạnh, con sâu kia trong nháy mắt bị hắn bóp chết.
“Con sâu này cũng cứng thật đấy.”
“Trước khia ta chưa từng gặp qua loại sâu này, rốt cuộc nó là thứ gì nhỉ?”
Lục Trường Sinh cau mày.
Hắn là lang trung, về cơ bản cũng biết được một số loại sâu kỳ lạ.
Nhưng loại quái trùng màu đen này hắn lại chưa từng nghe nói tới.
Hắn chỉ cần dựa vào sức mạnh của võ giả cảnh giới Thần Lực là có thể bóp chết con sâu này, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nó rất cứng.
Nếu sâu chui vào cơ thể của người thường thì quả thực họ sẽ không ngăn nổi nó.
Ngay cả võ giả Luyện Tạng e rằng cũng sẽ mất mạng.
Lục Trường Sinh lại đi tiếp về phía trước, hắn phát hiện càng đi càng thấy rất nhiều thi thể.
Hơn nữa trong các thi thể cũng có rất nhiều quái trùng màu đen đang hút máu.
Lục Trường Sinh lấy một chiếc bình sứ trong lồng ngực ra, sau đó bắt mấy chục con quái trùng màu đen rồi cất vào trong bình.
“Ngày mai phải tìm người hỏi xem đây là loại sâu gì mới được.”
Lục Trường Sinh nhìn đống thi thể la liệt dưới đất, cứ cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ không đơn giản.
Hôm sau, bên ngoài nha môn tri phủ đặt đầy những thi thể khô quắt.
Mặt mũi tri phủ Lý Phục tái mét, đây đã là đống thi thể thứ năm rồi.
Mấy tháng trước đống thi thể đầu tiên xuất hiện, lúc ấy hắn còn nghĩ không có gì to tát cả.
Dù sao lúc đó có rất nhiều dân chúng chạy nạn, mỗi ngày đều có người thiệt mạng, thi thể có nhiều chút thì cũng có gì lạ đâu?
Thế nhưng khi đống thi thể thứ hai, sau đó là đống thứ ba, đống thứ tư xuất hiện thì lại khác.
Cứ khoảng một tháng lại có một đống thi thể như vậy xuất hiện.
Hơn nữa khoảng cách khi các thi thể xuất hiện càng lúc càng ngắn, điều này khiến tri phủ đại nhân nhận ra có điều gì đó bất thường.
Thế nên Lý Mục cho ngỗ tác* kiểm tra một cách cẩn thận, cuối cùng cũng có phát hiện gây chấn động.
(*Người kiểm tra tử thi của nha môn cổ đại)
Những thi thể này dường như không phải bị người bình thường hoặc dã thú giết chết.
“Võ giả yêu ma!”
“Chắc chắn là do đám võ giả yêu ma trong truyền thuyết kia gây ra.”
“Khi quốc gia sắp diệt vong tất có yêu nghiệt xuất hiện! Giờ tới cả võ giả yêu ma cũng tới rồi...”
Đầu Lý Mục rất đau.
Võ giả yêu ma gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nhưng thật ra quan phủ vẫn có ghi chép về loại võ giả này.
Mỗi lần võ giả yêu ma xuất hiện đều sẽ khiến thiên hạ đại loạn, thường là những năm cuối của vương triều thì sẽ có rất nhiều võ giả yêu ma ồ ạt xuất hiện.
Giờ cách khi vương triều Đại Ngư lập quốc đã khoảng hơn ba trăm năm, đúng là thời điểm những năm cuối của một triều đại.
“Đại... đại nhân, nếu thật sự là do võ giả yêu ma thì nha môn nên làm thế nào bây giờ?”
Các bộ khoái nơm nớp lo sợ hỏi.
Võ giả yêu ma trong truyền thuyết thật ra cũng vẫn là con người thôi, thế nhưng chúng tu luyện võ công yêu ma, một số thậm chí còn có thể “yêu hóa”, biến mình thành thứ quái vật người chẳng ra người quỷ chẳng giống quỷ.
Chẳng qua là bình thường thì võ giả yêu ma trông cũng y hệt như người bình thường, chúng ẩn mình rất sâu, thế nên rất khó để tìm ra chúng.
Giờ thành Nam Dương lại xuất hiện võ giả yêu ma, nếu bảo đám bộ khoái đi điều tra thì quả thực họ cũng không dám.
Không tra ra thì thôi, nếu lỡ tra được gì đó thì đám bộ khoái chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Lý Mục lạnh lùng đáp: “Thành Nam Dương này có nhiều võ quán như thế, hơn nữa còn có rất nhiều võ giả do đám cường hào giàu nứt đố đổ vách kia chiêu mộ, trong đó chẳng thiếu võ giả cấp độ Luyện Tạng đâu.”
“Triệu tập tất cả họ lại, để họ đi điều tra chuyện này.”
“Hừ, chuyện Đại Mạc Thập Tam Kỵ lần trước họ không góp sức thì thôi, giờ là lúc cần các võ giả ra tay, chuyện có làm hay không cũng không phải do họ quyết định nữa!” Hết chương 151.



Bạn cần đăng nhập để bình luận