Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 228. Ai có thể đỡ nổi đao của Đao Thập Nhị?



Chương 228. Ai có thể đỡ nổi đao của Đao Thập Nhị?




Thế nhưng sự xuất hiện của hắn lại khiến một số võ giả xung quanh kinh ngạc, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Rõ ràng kẻ này chính là một cao thủ!
Thật ra nếu tất cả đám võ giả cảnh giới Thần Lực cùng xông lên thì dẫu Lục Trường Sinh có dốc toàn lực cũng không cản lại được.
Có điều đó là chuyện không thể xảy ra.
Dù sao đám võ giả cảnh giới Thần Lực này đều không thuộc cùng một thế lực, sao chúng có thể liên thủ với nhau chứ?
Hơn nữa, dù là người của cùng một thế lực thì trong lòng ai cũng có tính toán riêng cả thôi.
Cùng nhau xông lên ư?
Đấy là chuyện không thể xảy ra!
Lúc này chỉ có những cường giả của các thế lực lớn mới ra mặt.
Dễ thấy là lão giả người đầy mùi rượu trước mắt này cũng không đơn giản.
“Ngươi là kẻ nào?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Lão giả mở nắp hồ lô, rót một ngụm rượu vào miệng rồi mới cười nói: “Thú vị đấy, trong thành Trạm Hải hình như cũng chẳng có mấy ai không biết lão phu.”
“Lão phu là Triệu Luân!”
Lục Trường Sinh nheo mắt.
Hắn biết đối phương.
Người này được gọi là “Túy” cư sĩ Triệu Luân.
Hắn vang danh giang hồ đã lâu, từ hai mươi năm trước đã là cường giả cấp độ Bách Đỉnh.
Đến nay hắn đã đạt tới cảnh giới cao thâm thế nào thì không ai được biết.
Có điều Lục Trường Sinh cũng không cần biết đối phương là ai, nếu giờ đối phương dám ra mặt chặn đường hắn vậy thì chẳng có gì để nói nữa, cứ rút đao ra là xong.
“Keng”.
Ngay sau đó Lục Trường Sinh rút đao khỏi vỏ.
Vẫn là một ánh đao màu máu như trước, trong đó loáng thoáng có tiếng rì rào của sóng biển, chậm rãi quét về phía Triệu Luân.
Mắt Triệu Luân lóe lên một tia sáng.
Hắn há mồm phun ra một tiếng.
“Phì phì”.
Rượu trong miệng hắn bắn ra ngoài, tựa như một bức màn bằng nước.
Va chạm với ánh đao màu máu của Lục Trường Sinh giữa không trung.
“Đoàng”.
Tiếng ầm ầm truyền vào tai mọi người.
Trong mắt Lục Trường Sinh cũng lóe vẻ kinh ngạc.
Không ngờ tên Triệu Luân này cũng là kẻ danh bất hư truyền.
Danh tiếng không phải là giả.
Dĩ nhiên Triệu Luân cũng đã lĩnh ngộ ý cảnh.
Hơn nữa ý cảnh của đối phương còn liên quan tới nước.
Lại còn là loại hình phòng ngự.
Hoàn toàn đối lập với Hải Lãng Ý Cảnh của Lục Trường Sinh.
“Lão phu đã lâu không ra tay, binh khí cũng đã vô dụng từ lâu, ngược lại thì công phu quyền cước vẫn không hề sa sút.”
Triệu Luân tung ra một quyền.
“Rầm rầm rầm rầm”.
Trong hư không nháy mắt xuất hiện vô số quyền ảnh, dày tới nỗi không phân rõ hư thực nữa.
Hơn nữa tất cả đều tản ra uy thế cực kỳ kinh khủng.
Vô số quyền ảnh che trời lấp đất lao thẳng tới chỗ Lục Trường Sinh.
Mỗi quyền đều mang theo uy thế kinh người, như thể khiến hư không cũng phải chấn động.
Đương nhiên Lục Trường Sinh cũng biết đòn tấn công đối phương không thể khiến hư không thật sự chấn động, cùng lắm chỉ làm khí huyết của mình chấn động mà thôi.
Rõ ràng là thực lực của Triệu Luân rất cao, không hề kém Lục Kiếm Minh lúc trước hắn từng đụng độ.
Quả là không thể coi thường cường giả thành danh đã lâu, chỉ còn cách cấp độ Thiên Đỉnh một chút như vậy được.
“Những quyền ảnh này là thế nào?”
“Đây là thực lực của cường giả Thần Lực đứng đầu thế hệ trước ư? Quả là đáng sợ!”
“Đã lâu lắm rồi Triệu Luân không ra tay, hắn vừa ra tay đúng là kinh thiên động địa thật.”
“Võ giả trẻ tuổi như Đao Thập Nhị dù thiên phú đúng là siêu việt thật nhưng nếu muốn vượt qua cường giả thế hệ trước như Triệu Luân thì vẫn còn kém nhiều lắm.”
Rất nhiều người đều không khỏi rung động.
Không thể coi thường mấy lão già đi trước được đâu.
Đừng thấy những lão già này đã lâu không hoạt động trong chốn giang hồ mà lầm, thật ra tới khi cần ra tay thì chẳng ai đơn giản cả.
“Những quyền ảnh này... đều là thật!”
Lục Trường Sinh nhìn qua là biết quyền pháp của Triệu Luân thực hư ra sao.
Tuy có vô số quyền ảnh nhưng không có cái nào là giả, tất cả đều là thật.
Mỗi đòn đều mang theo sức mạnh khủng bố.
Nếu bị đánh trúng thì thân thể của võ giả cảnh giới Thần Lực chắc chắn không tài nào chống đỡ được.
Có điều so về tiêu hao sức lực thì Lục Trường Sinh cũng chưa từng sợ ai!
Huống chi Lục Trường Sinh cũng lười chơi trò tiêu hao sức lực với Triệu Luân.
Hải Lãng Ý Cảnh không đủ thì hắn lại tung ra thêm một cái nữa là được!
“Triệu Luân, ngươi già rồi!”
“Già rồi thì nên an hưởng tuổi già, đừng tham dự mấy chuyện đánh đánh giết giết trong chốn giang hồ mới phải!”
“Mấy chục năm vất vả tu luyện của ngươi cũng không chống lại nổi một đao của ta đâu!”
Tiếng Lục Trường Sinh vọng ra từ giữa những quyền ảnh dày đặc.
Ngay sau đó Lục Trường Sinh lại chém ra một đao.
Một đao này long trời lở đất.
Không trung bốn phía như thể cũng tối sầm lại.
Mọi người ngẩng phắt đầu lên nhìn hư không, nhìn một đao vừa rồi của Lục Trường Sinh.
Họ “nhìn thấy” gì?
Chỉ cần là võ giả cảnh giới Thần Lực thì dường như đều “nhìn thấy” trên đỉnh đầu Lục Trường Sinh, theo một đao vừa rồi vung ra, như thể cả thế giới đã biến thành một khoảng sao trời rộng lớn.
Mà bên trong trời sao lại có một thác nước ba nghìn thước đang “rào rào” vang vọng.
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây!
Một đao kia của Lục Trường Sinh đã chém ra cả thác nước giữa trời sao!
Ý cảnh!
Ý cảnh thứ hai của Lục Trường Sinh, Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh!
Như thể có một dòng thác đổ xuống từ trời cao vạn trượng.
Nó sẽ mang theo sức mạnh khủng bố nhường nào?
Triệu Luân chẳng hề nghi ngờ, khi thứ này hạ xuống thì quyền ảnh của hắn sẽ bị đánh tan ngay lập tức.
Ngay cả hắn cũng sẽ phải chết!
“Hai loại ý cảnh, kinh tài tuyệt diễm nhường này...”
Trong lòng Triệu Luân không khỏi kinh hãi.
Hắn khổ công luyện võ mấy chục năm cũng chỉ lĩnh ngộ được một loại ý cảnh.
Đây đã là cực hạn của hắn.
Còn Đao Thập Nhị thì sao?
Người này chẳng ngờ lại lĩnh ngộ tới hai loại ý cảnh, hơn nữa cái sau còn mạnh hơn cái trước.
Loại ý cảnh thứ hai này chú trọng bùng nổ, sức mạnh và lực công kích còn mạnh hơn làn sóng biển khi trước nhiều. Hết chương 228.



Bạn cần đăng nhập để bình luận