Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1602: Lục Trường Sinh luyện hóa huyết mạch cấp Vương, nhìn trộm bí ẩn động trời về nhục thân! (3)

Hắn vẫn còn ở tĩnh thất trong động phủ như cũ.
Thế nhưng trong đoạn ký ức kia, Lục Trường Sinh như thể đã trải qua một quãng thời gian dài dằng dặc.
Lục Trường Sinh chậm rãi chải vuốt lại ký ức.
Giờ mới hiểu được chân tướng của U tộc.
Thì ra U tộc quật khởi đều dựa vào một sinh mệnh vĩ đại.
Sinh mệnh vĩ đại kia to lớn đến mức khó có thể tưởng tượng.
Thế nên tổ tiên U tộc mới sinh lòng ngưỡng mộ, một mực hình dung lại sinh mệnh vĩ đại kia, cố gắng tiến gần sinh mệnh vĩ đại kia hơn.
Cuối cùng đúng là U tộc đã nắm được cơ hội.
Cho dù U tộc chỉ là quan trắc sinh mệnh vĩ đại kia, dẫn đến việc U tộc không tự chủ được muốn dựa vào sinh mệnh vĩ đại kia từ đó sinh ra phương thức tu hành hiện nay nhưng kết quả cũng rất tốt.
Giúp U tộc có thể quật khởi trong Hỗn Độn.
Nếu không có lẽ U tộc đã bị diệt từ lâu, sau đó biến mất trong Hỗn Độn.
“U tộc đúng là may mắn…”
Lục Trường Sinh biết, trong Hỗn Độn may mắn là thứ không dễ kiếm.
Nếu may mắn giáng xuống thì nhất định phải nắm chặt.
Tổ tiên U tộc đã nắm được may mắn ấy.
Thế nhưng tổ tiên U tộc chỉ dựa vào hình dung.
Có thể cách làm của U tộc cũng không chính xác.
Hệ thống tu hành U tộc sáng lập ra sau khi hình dung lại sinh mệnh vĩ đại kia kỳ thực rất đơn giản.
Đó chính là bắt chước.
Hơn nữa còn là bắt chước một cách cực kỳ đơn thuần.
U tộc bắt chước thứ đơn giản nhất, đó chính là lớn!
Đúng, chính là lớn!
Trụ cột tu hành của U tộc chính là để cho thân thể mình không ngừng trở nên khổng lồ hơn.
Nuốt ăn hết thảy để tăng cường nhục thân của mình, khiến nhục thân không ngừng phát triển.
Nếu có một ngày có thể lớn đến mức như sinh mệnh vĩ đại kia.
Vậy là đã thành công.
Sinh mệnh vĩ đại kia dường như có thể làm nổ tung cả Hỗn Độn, vậy thì phải khổng lồ tới mức nào?
Nếu chưa từng gặp qua sinh mệnh vĩ đại kia thì không thể tưởng tượng nổi tồn tại đó khủng bố cỡ nào.
Mà Lục Trường Sinh đã được thấy.
Dù chỉ là trông thấy trong trí nhớ, là ký ức của huyết mạch.
Nhưng thế cũng là trông thấy.
Hoàn toàn khác với miêu tả qua văn tự.
Đây cũng là nguyên nhân cần phải kích hoạt huyết mạch.
Kích hoạt huyết mạch thật ra chính là kích hoạt đoạn ký ức tổ tiên U tộc nhìn thấy sinh mệnh vĩ đại kia trong huyết mạch.
Đoạn ký ức này mới là căn cơ của U tộc!
Về phần cái gọi là huyết mạch cấp Vương, huyết mạch cấp Đế thậm chí cả huyết mạch cấp Thánh.
Về cơ bản truyền thừa đều giống nhau.
Điểm khác nhau chính là cách hình dung của mỗi người lại khác.
Ba loại huyết mạch đại diện cho ba phương hướng tu hành khác biệt.
Dù phương hướng chính đều giống nhau nhưng trong các điểm nhỏ chắc chắn vẫn có điều khác biệt.
“Thì ra là thế…”
“Huyết mạch cấp Vương, huyết mạch cấp Đế thậm chí cả huyết mạch cấp Thánh, tới cả cái gọi là hệ thống tu hành và phương thức tu hành thật ra đều không quan trọng.”
“Trọng yếu là đoạn ký ức ẩn chứa trong huyết mạch, nhất là sinh mệnh vĩ đại kia.”
“Dù sao tất cả hệ thống tu hành của U tộc đều xây dựng từ sinh mệnh vĩ đại kia. Hơn nữa còn là do tổ tiên U tộc không ngừng quan trắc sinh mệnh vĩ đại kia sau đó tự mình suy luận và sáng lập ra hệ thống tu hành, mục đích chính vì sớm ngày tiếp cận sinh với mệnh vĩ đại kia.”
Mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Trước đó hắn còn muốn đi theo hệ thống của U tộc, tu luyện nhục thân như U tộc.
Nhưng giờ xem ra điều này hoàn toàn không cần thiết.
Hắn cùng nhục thân U tộc vẫn có khác biệt.
Hệ thống tu hành của U tộc chưa hẳn đã hoàn toàn phù hợp với hắn.
Chỉ có tự sáng tạo hệ thống tu hành nhục thân mới thích hợp với hắn nhất.
Trước kia Lục Trường Sinh chỉ có đỉnh cấp ngộ tính nhưng không có công pháp thích hợp.
Về rèn luyện nhục thân thì hệ thống của Tiên tộc tới nhục thân bất hủ là kết thúc.
Dù Lục Trường Sinh có ngộ tính cũng vô dụng.
Không có gì để tham khảo. Nhưng giờ đã khác xưa.
Có sinh mệnh vĩ đại kia, Lục Trường Sinh hoàn toàn có thể học theo tổ tiên U tộc quan trắc sinh mệnh vĩ đại kia, từ đó tự sáng tạo ra hệ thống nhục thân thích hợp với mình.
Thậm chí là hệ thống tu hành thích hợp với tất cả nhục thân Tiên tộc!
Lục Trường Sinh càng nghĩ càng thấy cách này khá ổn.
Thế là hắn lại nhắm mắt lần nữa.
Trong đầu bắt đầu nhớ lại ký ức khi trông thấy sinh mệnh vĩ đại kia.
Đoạn ký ức này đã ghi dấu rất sâu trong đầu hắn, bất kể ra sao hắn cũng không quên đi.
Lục Trường Sinh hết sức chăm chú, quan sát nhất cử nhất động của sinh mệnh vĩ đại kia.
Thậm chí không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Thế nhưng rốt cuộc Lục Trường Sinh cũng không tận mắt thấy sinh mệnh vĩ đại này.
Nói đúng ra thì thứ hắn nhìn thấy đều là những gì tổ tiên U tộc đã từng nhìn thấy.
Nhưng Lục Trường Sinh có đỉnh cấp ngộ tính.
Hắn gần như phát huy đỉnh cấp ngộ tính đến cực hạn.
Giờ phút này dường như hắn đã xuyên qua thời không.
Hắn như thể rơi vào một cảnh tượng rất kỳ diệu, tựa như đang đứng ở nơi xa trong Hỗn Độn, tận mắt thấy sinh mệnh vĩ đại khiến toàn bộ Hỗn Độn chấn động, nuốt ăn từng tòa thế giới Hỗn Độn.
Những thế giới Hỗn Độn kia, mỗi một tòa đều không kém gì Thiên giới.
Vậy mà trước mặt sinh mệnh vĩ đại này lại như món đồ ăn vặt, cứ thế bị nuốt ăn một cách đơn giản.
Không hề có chút khả năng phản kháng nào.
Không, kỳ thực những thế giới Hỗn Độn kia cũng có phản kháng.
Lục Trường Sinh đã thấy mấy chục sinh mệnh cường đại bay ra từ hai thế giới Hỗn Độn.
Mỗi một vị trong những sinh mệnh này đều kinh thiên động địa.
Có lẽ đều là cường giả trong Hỗn Độn.
Thế mà công kích những cường giả đó đánh vào trên thân sinh mệnh vĩ đại lại chỉ như gãi ngứa.
Căn bản không có bất cứ tác dụng nào.
Ngược lại sinh mệnh vĩ đại chỉ há to cái miệng rộng.
Sức hút khủng khiếp xuất hiện, trực tiếp nuốt những cường giả này vào trong bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận