Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 298. Ý cảnh viên mãn! Cảm Tri Chi Phong hóa lĩnh vực! (3)



Chương 298. Ý cảnh viên mãn! Cảm Tri Chi Phong hóa lĩnh vực! (3)




Xa Phu hơi kinh ngạc nhưng vẫn giải thích: "Người leo thang trời nhập Thiên Tông có thể trở thành đệ tử hạt giống!"
"Tại Bắc Vực Thiên Tông, nhất định phải tranh! Trở thành đệ tử hạt giống sẽ đạt được rất nhiều lợi ích, điểm xuất phát cũng hơn cao những đệ tử bình thường."
"Lệnh bài Diễn Võ Lâu đưa cho Lục tiên sinh chỉ có thể đảm bảo Lục tiên sinh được tiến vào Bắc Vực Thiên Tông, nhưng nếu Lục tiên sinh muốn có được đãi ngộ tốt nhất ở Bắc Vực Thiên Tông thì tốt nhất vẫn nên leo thang trời."
"Với thực lực và thiên phú của Lục tiên sinh, leo thang trời nhập Thiên Tông hẳn không thành vấn đề."
Lục Trường Sinh đã hiểu.
Thang trời thật ra cũng là một loại khảo hạch.
Có thể lên thang trời nhập Thiên Tông đã chứng minh bản thân có thiên phú nào đó, có thể phô diễn tài năng trong vô số đệ tử từ lúc nhập môn.
Đương nhiên nếu Lục Trường Sinh nhất quyết không leo lên thang trời thì cũng có thể gia nhập Thiên Tông thôi.
Nhưng như thế Lục Trường Sinh sẽ phải tranh đoạt tài nguyên với các đệ tử khác của Bắc Vực Thiên Tông từ lúc nhập tông.
Có lẽ để lấy được võ công cảnh giới Thần Cương cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Lục Trường Sinh biết rõ, thường thì "hộp quà tân thủ" chắc chắn sẽ rất phong phú.
Cách "leo thang trời" này có lẽ là cách dễ nhất để các đệ tử Bắc Vực Thiên Tông lấy được chỗ tốt rồi.
"Đi thôi, lên thang trời."
Lục Trường Sinh xuống xe, hướng thẳng đến thang trời mà đi.
Lúc Lục Trường Sinh đi vào gần thang trời thì cũng nhìn thấy bên ngoài thang trời đã có rất nhiều võ giả đang đứng.
Nhìn quần áo họ mặc hình như đều là người của Bắc Vực Thiên Tông.
Những võ giả này về cơ bản đều là võ giả cảnh giới Thần Lực, trông thấy Lục Trường Sinh và Xa Phu mắt cả đám sáng rực lên.
"Vào lúc này mà lại muốn lên thang trời thì hẳn là người do các đại thế lực ở Bắc Vực đề cử nhập môn."
"Muốn lên thang trời phải tiêu tiền. Một người một vạn lượng bạc, không mặc cả."
Lục Trường Sinh hơi nhướng mày.
"Có ý gì, một vạn lượng bạc?"
Coi hắn là "dê béo" đấy à?
Đám người này có đúng là đệ tử của Bắc Vực Thiên Tông không đấy?
"Bọn họ đều là tạp dịch của đệ tử nội môn trong Bắc Vực Thiên Tông."
"Mỗi đệ tử nội môn đều sẽ có tạp dịch đi theo hầu hạ."
Xa Phu đột nhiên mở miệng giải thích.
"Tạp dịch?"
Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Hắn ngẩng đầu nhìn đám tạp dịch này rồi đột nhiên mở miệng hỏi: "Có thể giết không?"
Xa Phu ngẩn ra, nhưng nghĩ tới uy danh của Lục Trường Sinh tại chiến trường Bắc Vực thì lập tức gật đầu, nói: "Có thể!"
Tạp dịch mà thôi.
Không bằng người nằm trong danh sách của Bắc Vực Thiên Tông, giết cũng chẳng sao.
Phiền phức duy nhất có lẽ chính là những đệ tử nội môn sau lưng đám tạp dịch này.
Nhưng hôm nay chúng không gặp may rồi.
Tới cả Thiên Tâm còn bị Lục Trường Sinh chém thì mấy tên tạp dịch có gì phải ngại?
"Các ngươi muốn làm gì?"
"Chúng ta tuy chỉ là tạp dịch nhưng phía sau đều là đệ tử nội môn. Một khi đắc tội chúng ta, đợi các ngươi nhập tông chắc chắn không sống yên được đâu..."
Những tạp dịch này cũng đã nhận thấy nguy hiểm.
Bọn chúng ở dưới chân núi "doạ dẫm" người khác nhưng thật ra đều đã thăm dò tình hình rõ ràng rồi.
Người nhập tông trong khoảng thời gian này chắc chắn là được các đại thế lực đề cử.
Không phải hoàng thất thì cũng là thế lực đỉnh tiêm, ai ai cũng là "dê béo lớn", hầu bao rủng rỉnh.
Mỗi một vạn lượng bạc có đáng gì đâu?
Phần lớn võ giả đều không muốn trêu chọc thị phi khi chưa gia nhập Bắc Vực Thiên Tông thế nên sẽ ngoan ngoãn giao bạc cho yên chuyện.
Nhưng thi thoảng cũng sẽ đụng phải mấy kẻ khó chơi.
Mà rõ ràng hai người trước mắt chính là kẻ khó chơi như thế.
"Vù vù."
Đột nhiên đám tạp dịch dường như cảm giác được hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.
Bầu trời đen lại.
Trên trời điểm xuyết những vì sao lấp lánh.
Thế nhưng giữa trời sao mênh mông lại có một thác nước ba nghìn thước chảy xuống như bay, cắt ngang trời sao, hùng vĩ không gì sánh được.
Nhưng đám tạp dịch này không có tâm trạng thưởng thức cảnh tượng tráng lệ ấy.
Chúng là người của Bắc Vực Thiên Tông, đương nhiên cũng hiểu biết chút ít.
Vậy nên chúng lập tức nhận ra.
"Không hay rồi, đây là ý cảnh..."
Sắc mặt đám tạp dịch đột nhiên đại biến.
"Keng."
Lục Trường Sinh căn bản không bận tâm tới suy nghĩ của đám tạp dịch này.
Hắn trực tiếp rút đao ra khỏi vỏ.
Một luồng đao quang màu đỏ phá vỡ hư không.
Đồng thời, đao quang màu đỏ chia thành năm phần.
Năm luồng đao quang rơi xuống người năm tên tạp dịch.
"Phốc phốc."
Đám tạp dịch trợn trừng mắt.
Chỉ trong chớp mắt đầu chúng đã rơi xuống đất.
Đám tạp dịch này thậm chí còn chưa tới cấp độ Bách Đỉnh nữa kìa.
Sao chúng ngăn được đao của Lục Trường Sinh chứ?
Chết!
Năm tên tạp dịch đều đã chết.
Có lẽ, sau lưng chúng chính là vài tên đệ tử nội môn thật đấy.
Lục Trường Sinh chưa gia nhập Thiên Tông mà đắc tội với mấy tên đệ tử nội môn rồi.
Mà các đệ tử nội môn đều có cảnh giới Thần Cương!
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Đằng xa còn có mấy tên tạp dịch.
Thế nhưng trước đó những người này không cản đường Lục Trường Sinh, thế nên Lục Trường Sinh cũng sẽ không ra tay với đối phương.
"Đi, đi mau."
Đám tạp dịch còn sống lập tức lao lên đỉnh núi từ con đường bình thường bên cạnh.
Rõ ràng đám tạp dịch này thấy Lục Trường Sinh vừa tàn nhẫn vừa quả quyết chém giết năm tên tạp dịch kia, sao chúng lại không nhận ra đây là một kẻ hung ác chứ?
Cứ dùng dằng ở đó mãi chưa biết chừng chúng sẽ làm ngứa mắt Lục Trường Sinh, rồi bị hắn vung đao làm thịt luôn một thể.
Bọn chúng chỉ là tạp dịch.
Dù sau lưng chúng là ai đi nữa thì đầu tiên chúng phải sống sót đã.
Chỉ có sống sót mới có giá trị!
Lục Trường Sinh đi tới thang trời, ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút trong mây bên trên, hắn không hề do dự, trực tiếp sải bước đi lên.
Một bước, hai bước, ba bước...
Lục Trường Sinh đi rất vững vàng. Hết chương 298.



Bạn cần đăng nhập để bình luận