Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 226. Đao Thập Nhị cường thế hiện thân, một người một đao khiến quần hùng kinh sợ! (2)



Chương 226. Đao Thập Nhị cường thế hiện thân, một người một đao khiến quần hùng kinh sợ! (2)




“Ha ha, muốn có được Vân Anh Khoáng Mẫu thì phải xem bản lĩnh của các ngươi tới đâu!”
Sao Ninh Đông Hà có thể cam lòng giao Vân Anh Khoáng Mẫu ra như thế được?
Hắn dốc hết tâm cơ, ngấm ngầm mưu tính rất lâu mới có được miếng Vân Anh Khoáng Mẫu này.
Sẽ không có chuyện hắn cam tâm dâng Vân Anh Khoáng Mẫu ra dễ dàng như vậy.
“Vèo”.
Ngay sau đó Ninh Đông Hà động.
Việc hắn am hiểu di chuyển và tiềm hành cũng không chỉ là lời đồn suông.
Cơ thể hắn như một cái bóng, nháy mắt đã lao vút về phía Thượng Nguyên đạo tràng.
“Muốn chết!”
Đột nhiên có một tiếng quát lớn vọng khắp ngã tư đường.
Một vị tráng hán cao to tay cầm thanh kiếm lớn xuất hiện.
Thanh kiếm này to như ván cửa, hơn nữa còn không có mũi nhọn.
Đại hán cao to nhảy dựng lên, sau đó từ trên cao bổ mạnh xuống đất.
“Rầm rầm”.
Mặt đất bị đập thành một cái hố to.
Một bóng đen chật vật lăn mấy vòng tránh đi.
“Phụt”.
Ninh Đông Hà hộc ra một ngụm máu tươi.
Chỉ một kiếm thôi mà Ninh Đông Hà cũng không chống đỡ nổi!
“Khoát Kiếm Trần Lôi!”
Ninh Đông Hà nhìn chòng chọc Trần Lôi.
Hắn biết Trần Lôi rất nổi tiếng, nhưng chính hắn cũng là cường giả Bách Đỉnh, sao tới một kiếm của Trần Lôi cũng không đỡ nổi thế này?
Nhất thời rất nhiều võ giả cảnh giới Thần Lực đều không khỏi kinh hãi, đồng tử co rụt cả lại.
Mọi người đều là cấp độ Bách Đỉnh như nhau, có người nổi tiếng hơn, có kẻ thì ít người biết tới hơn.
Nhưng trong chốn giang hồ thứ như thanh danh thật ra nhiều khi đều nhờ “khoác lác” mà có.
Tất cả đều là võ giả Bách Đỉnh, sao có thể kém hơn kẻ khác được?
Không thật sự đánh qua một trận thì có lẽ sẽ chẳng ai chịu phục ai.
Nhưng Khoát Kiếm Trần Lôi vừa ra tay đã khiến rất nhiều võ giả phải kinh sợ.
Một đòn khiến Ninh Đông Hà trọng thương, đây không phải chuyện ai cũng làm được.
“Sống hay chết ngươi tự chọn đi!”
Tay Trần Lôi cầm thanh kiếm bản rộng, giọng điệu lạnh như băng.
Ninh Đông Hà vẫn không cam lòng, hắn nhìn lướt qua xung quanh rồi cười lạnh một tiếng: “Các ngươi từ xa xôi chạy tới đây chẳng lẽ chỉ vì muốn xem trò vui thôi à?”
Trong mắt Trần Lôi lóe lên ánh sáng lạnh căm.
“Xem ra ngươi chọn cái chết rồi!”
Trần Lôi cầm chặt thanh kiếm của mình, nháy mắt một luồng sát khí băng lãnh tỏa ra từ người hắn.
Lòng Ninh Đông Hà nặng trĩu.
Hắn biết, sát khí của Trần Lôi không phải giả.
Vả lại vừa nãy hắn cũng coi như đã giao thủ với Trần Lôi, phần nào hiểu được thực lực của đối phương.
Trần Lôi nếu muốn giết hắn thì hẳn không cần dùng quá ba chiêu!
“Ha ha ha, Trần Lôi, ngươi giỏi lắm, Trọng Kiếm Môn các ngươi giỏi lắm!”
Ninh Đông Hà gần như nghiến răng cười lớn.
Sau đó hắn móc ra Vân Anh Khoáng Mẫu, ném mạnh ra phía sau lưng mình.
“Vèo”.
Vân Anh Khoáng Mẫu bị ném ra sau lưng Ninh Đông Hà, rơi mạnh xuống mặt đất.
“Tách”.
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn tới chỗ miếng Vân Anh Khoáng Mẫu sau lưng Ninh Đông Hà.
Còn về Ninh Đông Hà, giờ chẳng còn ai chú ý tới hắn nữa rồi.
Vô số kẻ đã không kiềm lòng được .
Dù Trần Lôi của Trọng Kiếm Môn đang ở ngay trước mặt cũng không ngăn được đám người nảy lòng tham.
“Bộp”.
Vân Anh Khoáng Mẫu rơi xuống đất, văng ra một đoạn.
“Cạch cạch cạch”.
Đúng lúc này, không biết từ đâu lại vang lên tiếng bước chân chậm rãi, không ngừng tới gần miếng Vân Anh Khoáng Mẫu kia.
Cuối cùng bước chân dừng lại.
Chỉ còn cách Vân Anh Khoáng Mẫu mấy tấc.
Chỉ cần cúi người xuống là có thể nhặt miếng Vân Anh Khoáng Mẫu này lên ngay.
“Tới sớm cũng không bằng đúng lúc.”
“Xem ra ta tới vừa kịp!”
Bóng người xa lạ nhìn miếng Vân Anh Khoáng Mẫu trên đất, sau đó cúi người cầm lấy, động tác lưu loát, không hề do dự lấy một giây.
Vân Anh Khoáng Mẫu cứ thế bị bóng người xa lạ nhét vào ngực áo.
“Ai?”
“To gan, Vân Anh Khoáng Mẫu là của Trọng Kiếm Môn bọn ta!”
Mắt Trần Lôi sáng quắc lên.
Hắn ngẩng phắt đầu, nhìn bóng người kia.
Người nọ mặc áo đen, xách theo đao.
Toàn thân toát ra khí thế người lạ đừng có lại gần.
Thế nhưng Trần Lôi lại không biết đối phương là ai.
Thậm chí với rất nhiều võ giả cảnh giới Thần Lực trong thành Trạm Hải mà nói, người này cũng là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Có điều rốt cuộc cũng có người nhận ra hắn.
“Đao Thập Nhị?”
“Hắn chính là Đao Thập Nhị! Người hộ đạo cho Thiên Nữ vừa nhậm chức của phái Thiên Nữ!”
“Chính là Đao Thập Nhị một đao chém chết Thiên Thủ Đạo Nhân?”
“Không chỉ có Thiên Thủ Đạo Nhân bị giết mà cả Lưu Thiết Tháp cũng chết trong tay hắn rồi, không thể coi thường hắn được đâu.”
Có câu rằng người có danh cây có bóng.
Thật ra trong thành Trạm Hải có rất ít người từng gặp qua “Đao Thập Nhị”.
Thế nhưng “Đao Thập Nhị” đại phát thần uy tại phái Thiên Nữ, liên tiếp giết chết Thiên Thủ Đạo Nhân và Lưu Thiết Tháp, đây là chiến tích rất huy hoàng, bởi vậy thanh danh của hắn cũng sẽ truyền đi xa.
Trước khi “Đao Thập Nhị” xuất hiện thì bất kể là giễu cợt hay móc mỉa thế nào cũng chẳng sao.
Người giang hồ mà, trời sinh đều là kẻ phóng khoáng, thích khoa trương, ông trời thứ hai ta đây mới là thứ nhất.
Nhưng khi thật sự gặp “Đao Thập Nhị” thì lại chẳng có kẻ nào dám tỏ thái độ khinh thường nữa.
Trông thấy “Đao Thập Nhị” còn có kẻ biến sắc.
Đường chủ Chử Thanh Sơn của Đao Tự Đường bang Tứ Hải hô lên: “Thì ra là hắn? Bang chủ, chính Đao Thập Nhị đã giết Trần Sơn!”
Đứng bên cạnh Chử Thanh Sơn là Bang chủ của bang Tứ Hải.
Đối phương nheo mắt, trong đáy mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, nhưng lại không đáp lấy một lời.
Lúc này, ngay cả Lục Trường Sinh cũng hơi bất ngờ.
Không biết nên nói hắn may mắn hay xui xẻo nữa.
Đúng là hắn chỉ vừa tới nơi, chẳng ngờ Vân Anh Khoáng Mẫu lại đập ngay vào mắt.
Đương nhiên Lục Trường Sinh cũng vui lòng nhận thôi.
Nếu là võ giả khác, thậm chí là võ giả Bách Đỉnh đi nữa mà nhặt được Vân Anh Khoáng Mẫu chắc hẳn đều thấy đây không phải chuyện tốt.
Xung quanh còn biết bao kẻ rình rập như hổ rình mồi.
Muốn đem Vân Anh Khoáng Mẫu tới Thượng Nguyên đạo tràng chẳng khác nào phải băng qua cả địa ngục. Hết chương 226.



Bạn cần đăng nhập để bình luận