Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1880: Thời gian nghìn năm vội vàng, cuối cùng trở thành thất đạo Đại Thánh! (5)

“La tông chủ, thực lực tu vi này của Lục mỗ có thể tiến vào bí cảnh hay không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Đương nhiên có thể!”
La Dương không hề do dự trả lời.
Nói đùa gì chứ.
Thực lực mạnh mẽ như thế, có bí cảnh nào không đi được?
Tuy bí cảnh Lâm Thanh Loan đi rất nguy hiểm, nhưng đối với Lục Trường Sinh, thật ra không tính là gì.
“Nếu Trường Sinh Đại Thánh một mực muốn đi đến bí cảnh, như vậy đi theo ta thôi.”
Vì thế, La Dương đứng dậy dẫn theo Lục Trường Sinh đi đến vùng bí ẩn của Thiên Nguyên Thánh Tông.
Bí cảnh là nội tình của một tông môn
Ngộ Đạo Thánh Tông cũng có bí cảnh.
Nhưng Lục Trường Sinh chưa từng đến.
Bí cảnh của Thiên Nguyên Thánh Tông rất nhiều, tuy nhiên, loại có thể để Lâm Thanh Loan tiến vào có thu hoạch lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Bí cảnh thánh nữ Thanh Loan tiến vào tên là bí cảnh Thái Cổ.”
“Nghe đồn, bí cảnh này lưu truyền từ thời đại cực kỳ xa xưa. Nghe nói lịch sử của bí cảnh này còn cổ xưa hơn Thiên Nguyên Thánh Tông chúng ta, bí cảnh này có trước rồi mới có Thiên Nguyên Thái Tông chúng ta…”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Bí cảnh Thái Cổ này chắc chắn không tầm thường.
Chính là vì này nó không tầm thường, Lâm Thanh Loan mới nhất quyết tiến vào đó tìm kiếm cơ duyên, từ đó đột phá đến cửu đạo Đại Thánh.
“Trường Sinh Đại Thánh, nhất định phải nhớ kỹ, bí cảnh Thái Cổ vô cùng nguy hiểm, hơn nữa một khi tiến vào bí cảnh Thái Cổ, phải nhớ kỹ lối ra bí cảnh. Cả bí cảnh chỉ có một cửa ra vào, quên hoặc không tìm được thì coi như mãi mãi không thể trở về.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Sau đó, La Dương mở cửa vào bí cảnh Thái Cổ.
Cửa vào này là một vòng xoáy.
Thoạt nhìn vô cùng sâu thẳm, cổ xưa.
Lục Trường Sinh không nghi ngờ, thân hình trực tiếp nhoáng lên, nháy mắt phi vào vòng xoáy, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.
La Dương ngẫm nghĩ, hắn không sốt ruột rời đi mà khoanh chân ngồi dưới đất, lẳng lặng chờ đợi.
Có Lục Trường Sinh tiến vào, cố gắng không bao lâu có thể tìm được Lâm Thanh Loan.
“Xoạt.”
Bóng dáng Lục Trường Sinh hơi vặn vẹo một hồi.
Theo sau hắn đã đặt mình trong một vùng rừng núi hoang vu.
Tuy là trong rừng núi nhưng thời tiết lại vô cùng nóng bức.
Bốn phía không có một ai.
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua cửa ra vào bí cảnh, lập tức nhớ kỹ chặt chẽ.
Hơn nữa để bảo đảm chắc chắn, hắn còn để lại một hạt nhục thân.
Bảo đảm có thể tìm được cửa ra vào này.
Làm xong mọi việc, Lục Trường Sinh bèn đi lại trong rừng núi, tính toán ra khỏi rừng núi.
“Hửm?”
“Quy tắc không gian trong bí cảnh này rất vững chắc, trong không khí có năng lượng dày đặc, mức độ năng lượng cấp độ này hẳn có thể sinh ra tồn tại rất cường đại. Ít nhất Đại Thánh cao giai hẳn không thành vấn đề.”
Trong lòng Lục Trường Sinh rất kinh ngạc.
Bí cảnh này trên thực tế là một thế giới chân chính.
Chỉ là so với Hỗn Độn hoặc là Ám Vực hiển nhiên xa xa không bằng.
Nhưng có thể chống đỡ sinh ra Đại Thánh cao giai.
Bí cảnh như này cũng rất quý hoá rồi.
Bí cảnh bình thường không có mức năng lượng cao như vậy.
Đây thuộc về bí cảnh cấp cao năng.
Chẳng qua, trọng điểm quan tâm của Lục Trường Sinh là Lâm Thanh Loan.
Lâm Thanh Loan rốt cuộc đã đi đâu?
Nếu như tìm kiếm chẳng có mục đích trong bí cảnh này, sợ rằng sẽ không thu hoạch được gì.
Cho dù ý thức của Lục Trường Sinh rất lớn.
Nhưng rừng núi này giống như vô biên vô bờ.
Ý thức của hắn cũng không thể bao phủ vùng rừng núi này.
Đây vẫn chỉ là một vùng rừng núi mà thôi.
Bí cảnh này sợ rằng lớn vượt xa tưởng tượng.
“Grào…”
Bỗng nhiên, một trận tiếng gào to lớn vang lên.
Truyền khắp rừng núi.
Không biết là loại dị thú đáng sợ nào.
Lục Trường Sinh theo âm thanh tiến lên.
Hắn nhìn thấy một con dị thú như ngọn núi nhỏ.
Trước mặt dị thú còn có mấy tu sĩ.
Thực lực mấy tu sĩ này rất kém, ngay cả Chuẩn Thánh đều không bằng.
Bị dị thú nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nguy cơ sớm tối.
Nhưng Lục Trường Sinh lại cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Có tu sĩ, vậy hắn có thể mượn lực lượng của tu sĩ tìm kiếm Lâm Thanh Loan rồi.
“Lần này chúng ta chết chắc rồi, vậy mà gặp phải Toan Nghê?”
“Là thần thú Toan Nghê, thần thú cấp bá chủ của rừng núi cấm kỵ.”
“Chúng ta chỉ là muốn tìm kiếm thần dược trường sinh, sao lại gặp phải Toan Nghê?”
“Chết chắc rồi…”
Mấy tu sĩ này từng người sắc mặt khó coi, trong lòng càng rơi vào đáy cốc.
Nhưng những tu sĩ này lại không hề chú ý tới sự áp sát của Lục Trường Sinh.
Mà Lục Trường Sinh lại có thể nghe hiểu lời của những người này.
“Hình như là ngôn ngữ thời đại viễn cổ của Ám Vực…”
Trong lòng Lục Trường Sinh chợt động, trong đầu hiện ra ngôn ngữ thời đại viễn cổ trong Ám Vực.
Đối với Lục Trường Sinh, những kiến thức này đều chỉ là thường thức.
Nhìn qua một lần là có thể biết.
Con dị thú này là Toan Nghê?
Trong đầu Lục Trường Sinh hiện lên một số thông tin về Toan Nghê.
Đây là một trong những thần thú viễn cổ lưu truyền trong Ám Vực.
Chỉ là đã sớm tuyệt tích trong Ám Vực.
Không nghĩ tới trong bí cảnh Hoang Cổ thế mà vẫn có sự tồn tại của Toan Nghê.
Xem ra bí cảnh Hoang Cổ này quả thực có lịch sử lâu đời, e rằng thật sự là lưu truyền từ viễn cổ.
Toan Nghê có thực lực Đại Thánh.
Hơn nữa dưới sự thêm vào của huyết mạch, một thân thực lực càng thêm kinh thiên động địa.
Khó trách có thể trở thành bá chủ của rừng núi này.
Song Lục Trường Sinh còn cần dò hỏi những tu sĩ này vài vấn đề.
Những tu sĩ này tạm thời còn chưa thể chết.
Thế là Lục Trường Sinh sải bước bước ra.
“Vụt.”
Bóng dáng Lục Trường Sinh nháy mắt xuất hiện trước mặt Toan Nghê và mấy tu sĩ.
Hắn lẳng lặng đứng trong hư không, ánh mắt bình tĩnh.
Nhưng mà sự xuất hiện của Lục Trường Sinh lại làm cho mấy tu sĩ kể cả Toan Nghê đều hơi ngây ra.
“Đây là… Tu sĩ?”
“Là một vị tiền bối!”
“Xin tiền bối cứu mạng.”
Trong lúc nhất thời, mấy tu sĩ phản ứng cực nhanh.
Còn có tu sĩ dám chủ động xuất hiện trước mặt Toan Nghê, vậy thì chỉ có một nguyên nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận