Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1904: Lục Trường Sinh quét ngang vực sâu Hoang Cổ, Lâm Thanh Loan rung động! (5)

Lâm Thanh Loan!
Lâm Thanh Loan đang ở vực sâu Hoang Cổ!
“Đi!”
Lục Trường Sinh không có chút do dự, gần như ngay lập tức bay về phía sức mạnh đại đạo dao động.
Tốc độ của hắn cực nhanh.
Chỉ có nửa canh giờ đã chạy tới nơi có sức mạnh đại đạo dao động.
Đây là một sơn cốc dưới lòng đất.
Dao động của sức mạnh đại đạo chính là phát ra từ giữa sơn cốc dưới lòng đất.
“Grào…”
Lục Trường Sinh nhìn thấy giữa sơn cốc dưới lòng đất, lại có từng con dị thú đại vũ trụ cường đại, giống như chật ních cả sơn cốc.
Chắc là bị luồng dao động của sức mạnh đại đạo vừa rồi hấp dẫn tới.
Lục Trường Sinh cảm thụ luồng hơi thở này.
Rất xa lạ.
Chẳng qua, rất nhanh còn có hơi thở quen thuộc.
Đó là sức mạnh đại đạo vô cùng quen thuộc.
Một nhánh, hai nhánh, ba nhánh, bốn nhánh, năm nhánh…
Trong nháy mắt, đã xuất hiện chín nhánh đại đạo!
Trong đó chỉ có một nhánh đại đạo là Lục Trường Sinh cảm thấy xa lạ.
Chắc là đại đạo mới vừa ra đời.
“Thanh Loan…”
Lục Trường Sinh cười.
Ánh mắt của hắn xuyên qua tầng tầng lớp lớp trở ngại, ngay lập tức đã thấy được một đạo thân ảnh ở trung tâm đang bị vô số dị thú bao vây.
“Xoạt”
Đạo thân ảnh kia dường như cũng đã nhận ra điều gì, mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt va chạm với ánh mắt của Lục Trường Sinh.
“Trường Sinh?”
Trong ánh mắt của Lâm Thanh Loan lộ ra vẻ khiếp sợ.
Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, sao lại thấy Lục Trường Sinh ở nơi này?
Nơi này chính là vực sâu Hoang Cổ đó.
Không chỉ rất khó tìm được, hơn nữa một khi tiến vào nơi này, đó chính là nguy hiểm trùng điệp.
Cho dù là nàng, mới vừa rồi thăng cấp Cửu Đạo Đại Thánh.
Nhưng bị nhiều dị thú vây quanh như vậy, muốn phá vòng vây đi ra ngoài cũng có một chút khó khăn.
Nói gì tới Lục Trường Sinh?
“Chạy, mau chạy!”
“Đi ra bên ngoài chờ ta.”
“Ta sẽ nhanh chóng phá vòng vây đi ra ngoài tìm ngươi. Nếu không, chúng ta cùng nhau rơi vào chỗ này, sợ rằng đều không đi được nữa…”
Trong tai Lục Trường Sinh truyền tới truyền âm lo lắng của Lâm Thanh Loan.
Cho dù Lục Trường Sinh dùng cách gì đi tới vực sâu Hoang Cổ.
Nhưng hiện tại trong loại tình huống này, chỉ có thể nhanh chóng chạy.
Lục Trường Sinh cười.
Chạy?
Tuy chỗ này có rất nhiều dị thú đại vũ trụ, vậy thì sao?
Lục Trường Sinh đã không còn là Lục Trường Sinh trước kia rồi.
Xưa đâu bằng nay!
Lục Trường Sinh không lập tức rời đi, ngược lại tiến về trước một bước.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước…
Lục Trường Sinh từng bước vững vàng đạp không, giống như dưới chân có từng bậc thang chống đỡ.
Từng bước đi trong khoảng không của sơn cốc.
Lục Trường Sinh quan sát đông đảo dị thú bên dưới.
Nhưng dị thú này, về cơ bản đều là Thất Đạo Đại Thánh trở lên.
Có một số ít là tương đương với Cửu Đạo Đại Thánh.
Những dị thú này, nếu như chạy ra ngoài, cũng có thể đẩy cả một tòa bí cảnh Hoang Cổ rồi.
Nhưng mà Lục Trường Sinh lại không hề để ý.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay ra.
Sau đó, tay của hắn nhẹ nhàng hạ xuống dưới.
“Vù”
Hư giới giáng xuống.
Một đạo bạch quang trong nháy mắt bao phủ khắp sơn cốc.
Lập tức, vô số dị thú hoảng sợ rống giận, phảng phất như có một luồng sức mạnh kinh khủng giáng xuống, vô hình trung hạ xuống trên người bọn nó.
“Uỳnh”
Cơ thể dị thú đầu tiên nổ tung.
Sau đó là con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư, con thứ năm…
Sau đó toàn bộ thân thể dị thú nổ tung, nổ thành một đống bột mịn.
Toàn bộ sơn cốc đều bị bao phủ trong một mảnh sương máu.
Mà Lâm Thanh Loan lại chỉ có thể há to miệng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ rung động.
Tĩnh lặng!
Khắp sơn cốc đều yên tĩnh lại.
Đầy trời đều là sương máu đậm đặc.
Hiện tại khu vực xung quanh Lục Trường Sinh đã không còn bất kỳ con dị thú nào.
Toàn bộ đều chết hết rồi.
Cho dù là dị thú cấp cao hay là dị thú tương đương với Cửu Đạo Đại Thánh.
Bị Hư giới của Lục Trường Sinh trấn áp, không ai có thể chống lại.
Toàn bộ đều biến thành một đống sương máu.
Lục Trường Sinh vung tay lên, Hư giới xoay một vòng trong sơn cốc giữa lòng đất.
Lập tức, những sương máu do dị thú biến thành này đều bị Hư giới của Lục Trường Sinh cuốn đi, biến mất không thấy bóng dáng.
Dường như thiên địa cũng nhờ đó mà sáng sủa hơn.
Tuy chỗ này vẫn một mảnh đen nhánh như cũ, chẳng qua dựa vào ánh mắt Đại Thánh cao cấp của Lục Trường Sinh cùng Lâm Thanh Loan, cũng đã có thể nhìn được vô cùng rõ ràng.
“Thanh Loan, đã lâu không gặp.”
Ánh mắt Lục Trường Sinh rơi vào trên người Lâm Thanh Loan.
Âm thanh cũng vang vọng trong sơn cốc.
“Trường Sinh, thật sự là ngươi, nhưng mà, sao mà ngươi lại…”
Lâm Thanh Loan cảm thấy có chút hoảng hốt.
Lúc này qua bao lâu chứ?
Hơn hai nghìn năm?
Hẳn là không tới ba nghìn năm.
Lục Trường Sinh lại đã trưởng thành tới trình độ đáng sợ như hiện tại?
Tuy nàng đã thuận lợi thăng cấp tới Cửu Đạo Đại Thánh.
Qua thêm một thời gian ngắn nữa, nàng thậm chí có thể hoàn toàn viên mãn, đạt tới cấp bậc Đại Thánh đỉnh phong.
Nhưng mà, cho dù là Đại Thánh đỉnh phong, đối mặt với nhiều dị thú kinh khủng như vậy, muốn nhàn nhã thong dong giết chết nhiều dị thú như thế, gần như không có khả năng.
Nhưng Lục Trường Sinh làm được.
Thậm chí dường như còn không tốn bao nhiêu khí lực.
Cứ như vậy đơn giản tiêu diệt nhiều dị thú như vậy.
Sức mạnh này đã vượt qua Đại Thánh đỉnh phong.
Thậm chí còn vượt xa cả sức manh của Đại Thánh đỉnh phong.
Đại Để?
Rất giống nhưng lại không giống.
Cũng không phải là Đại Đế, vậy thì là gì?
Lục Trường Sinh khẽ mỉm cười.
Tâm niệm hắn vừa động.
“Vù”
Kèm theo một trận nổ phía sau Lục Trường Sinh, từng đại đạo di động hiện ra.
Một nhánh, ba nhánh, năm nhánh, tám nhánh…
Toàn bộ tám nhánh đại đạo hiện lên phía sau Lục Trường Sinh Lục Trường Sinh.
Tỏa ra uy áp kinh khủng.
Trận uy áp này, thậm chí cũng khiến cho Lâm Thanh Loan cũng cảm thấy vô cùng áp lực.
Phải biết rằng, hiện tại nàng đường đường là Cửu Đạo Đại Thánh.
Chỉ là chưa viên mãn, chưa được coi là Đại Thánh đỉnh phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận