Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1698: Chủ nhân Thế Giới? Thiên kiêu chấn kinh! (3)

Nghe nói Hỗn Độn có hai mặt.
Mặt bình thường là Hỗn Độn, một còn lại là Ám Vực.
Bình thường Hỗn Độn và Ám Vực gần như không có bất cứ liên quan gì tới nhau.
Chỉ có nguyên sinh mệnh mới có thể tiến vào Hỗn Độn hoặc là Ám Vực.
Ngoài ra rất lâu Ám Vực và Hỗn Độn mới có một lần kết nối trực tiếp, đến lúc đó Hỗn Độn và Ám Vực sẽ được liên thông, đôi bên có thể ra vào tự do.
Thế nhưng mỗi khi tới thời điểm đó thì “đại kiếp” cũng sẽ tới.
Đến lúc đó Hỗn Độn và Ám Vực sẽ không ngừng chém giết.
Trừ nguyên sinh mệnh ra, bất cứ sinh mệnh cấp độ cũng sẽ bị cuốn vào vòng tranh đấu.
Có thể nói là hạo kiếp lớn nhất của Hỗn Độn và Ám Vực.
Thế nhưng hiện giờ cách hạo kiếp còn rất xa, không phải vội lo lắng.
Mà sinh mệnh Ám Vực bị trấn áp trong Thiên Ngục chính là những sinh mệnh Thiên Quang Thánh Tông bắt sống trong lần hạo kiếp trước đó.
Chúng bị giam giữ bên trong Thiên Ngục để nghiên cứu hoặc có tác dụng khác.
Chỉ không rõ lần này vì nguyên nhân gì mà Thiên Ngục lại sụp đổ, khiến rất nhiều sinh mệnh Ám Vực trốn thoát.
Nếu cứ để yên sợ rằng chúng sẽ tàn phá Bách Hoa Vực.
“Soạt.”
Đúng lúc này, ngọc bài thân phận của Lục Trường Sinh chấn động.
Có người gửi tin cho hắn.
Mà trước mắt bằng hữu của Lục Trường Sinh tại Thiên Quang Thánh Tông bằng hữu chỉ có một mình “Tinh Oánh”.
Thậm chí Tinh Oánh cũng không tính là bằng hữu của hắn.
Cũng chỉ là có chút quan hệ xã giao thôi.
Tinh Oánh gửi tin nói: “Lục đạo hữu, tới động phủ của ta đi, có chuyện liên quan tới Thiên Ngục.”
Trong lòng Lục Trường Sinh hơi động.
Thiên Ngục đột nhiên sụp đổ, sinh mệnh Ám Vực trốn thoát, chuyện này quả thực có chút kỳ lạ.
Mà Tinh Oánh bối cảnh thâm hậu, hơn nữa quyền hạn cũng lớn, có lẽ nàng có tin tức mật nào đó.
Nghĩ tới đây Lục Trường Sinh lập tức đứng dậy, sau đó bay về phía động phủ của Tinh Oánh.
Chẳng mấy chốc Lục Trường Sinh đã tới động phủ của Tinh Oánh, cũng gặp mặt Tinh Oánh.
“Gặp qua Tinh Oánh đạo hữu.”
“Lục đạo hữu khách khí rồi, mời ngồi.”
Hai người khoanh chân ngồi xuống.
Lục Trường Sinh hỏi thẳng: “Tinh Oánh đạo hữu có biết Thiên Ngục vì sao lại sụp đổ không?”
Tinh Oánh lắc đầu nói: “Chuyện này ta không rõ lắm, có lẽ là do đám sinh mệnh Ám Vực kia trù tính đã lâu. Nhưng dù có nguyên nhân gì thì Thiên Ngục cũng đã sụp đổ, sinh mệnh Ám Vực cũng chạy thoát rồi, thật ra đối với chúng ta mà nói đây là một cơ hội tốt.”
“Cơ hội?”
Lục Trường Sinh không khỏi nghi hoặc.
“Đúng, chính là cơ hội!”
“Không thể coi thường sinh mệnh Ám Vực được, Thiên Quang Thánh Tông cực kỳ coi trọng chúng nên chắc chắn sẽ có treo giải thưởng rất nhiều. Đến lúc đó tru sát một sinh mệnh Ám Vực hẳn sẽ lấy được rất nhiều điểm cống hiến.”
“Chẳng lẽ Lục đạo hữu không động tâm sao?”
“Gần đây ta cũng nghe ngóng được chút chuyện, biết Lục đạo hữu có thể xuyên qua không gian tại Lạc Kim giới. Lần này chúng ta tiến về Thiên Ngục, mà Thiên Ngục thật ra cũng là một thế giới Hỗn Độn, nếu Lục đạo hữu có thể nắm giữ sức mạnh không gian Thiên Ngục thì việc đối phó với những sinh mệnh Ám Vực kia sẽ dễ hơn nhiều.”
“Không biết Lục đạo hữu có thể dẫn theo ta không? Thật ra bất cứ lúc nào ta cũng có thể đột phá lên Đăng Thần tứ giai, đến lúc đó chắc chắn sẽ không để đạo hữu thất vọng. Thậm chí tổng cộng thu hoạch có thể chia bảy ba, ta chỉ cần ba phần là đủ.”
Lời Tinh Oánh nói khiến Lục Trường Sinh như bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng trách Tinh Oánh lại vội vã tìm tới Lục Trường Sinh như thế.
Thì ra nàng đã điều tra ra chuyện Lục Trường Sinh có thể xuyên qua không gian tại Lạc Kim giới.
Thậm chí Tinh Oánh còn suy một ra ba.
Cảm thấy Lục Trường Sinh cũng có thể xuyên qua không gian tại Thiên Ngục.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng không dám cam đoan chuyện mình có thể xuyên qua không gian hay không.
Trừ khi Thiên Ngục không có ý chí thế giới.
Lục Trường Sinh không vội trả lời ngay mà cẩn thận cân nhắc một phen.
Hắn đang cân nhắc được mất.
Nếu hắn thật sự tới Thiên Ngục và có thể xuyên qua không gian thì chính hắn dựa vào Hư giới cùng hơn hai triệu bộ phân thân cũng có thể chém giết không ít sinh mệnh Ám Vực, từ đó thu hoạch được rất nhiều điểm cống hiến.
Thế nhưng Thiên Ngục có rất nhiều sinh mệnh Ám Vực.
Lục Trường Sinh không thể cứ dựa vào Hư giới mãi được.
Vạn nhất Hư giới không gánh được thì sao?
Hư giới không gánh được thì sẽ phải dung hợp phân thân.
Nhưng Lục Trường Sinh dung hợp phân thân rồi bị hao tổn thì chính là hao tổn mang tính vĩnh cửu.
Tu luyện lại cũng cần có thời gian.
Chờ hắn tu luyện lại số phân thân hao tổn sẽ tốn rất nhiều thời gian, có lẽ khi đó sinh mệnh Ám Vực trong Thiên Ngục sớm đã bị quét sạch sành sanh rồi.
Bởi vậy đúng là Lục Trường Sinh cũng cần có người giúp đỡ.
“Thiên Ngục có ý chí thế giới không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Tinh Oánh ngẩn ra.
“Không có ý chí thế giới. Mặc dù Thiên Ngục là thế giới Hỗn Độn nhưng cũng chỉ là một tòa thế giới Hỗn Độn tĩnh mịch thôi…”
Tinh Oánh đáp.
Lục Trường Sinh đã hiểu.
Một tòa thế giới Hỗn Độn tĩnh mịch, không có ý chí thế giới.
Vậy hắn chắc chắn có thể khống chế sức mạnh không gian, từ đó tiến hành xuyên qua không gian rồi.
“Lục mỗ có thể dẫn theo Tinh Oánh đạo hữu, nhưng thế thì chưa đủ!”
“Tinh Oánh đạo hữu có thể tìm thêm một vị tu sĩ Đăng Thần cửu giai đáng tin, tốt nhất là có bình xét cấp bậc tuyệt thế. Đến lúc đó Lục mỗ có thể dẫn theo hai vị tiến hành xuyên qua không gian, cuối cùng điểm cống hiến thu được sẽ chia sáu bốn. Ta sáu, các ngươi bốn.”
Lục Trường Sinh cất lời.
Hắn chủ động bớt đi một phần.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu có cường giả Đăng Thần cửu giai tham gia thì sẽ có thể chém giết cả sinh mệnh Ám Vực cấp độ Đăng Thần cửu giai, lúc đó lấy số điểm cống hiến bọn họ lấy được chắc chắn là nhiều không tưởng nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận