Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 238. Giữa đầm Xích Thủy có linh quy! (3)



Chương 238. Giữa đầm Xích Thủy có linh quy! (3)




Thế nhưng may mà bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn vẫn còn chút tác dụng với võ giả cảnh giới Thần Cương.
Đối phương muốn giết Lục Trường Sinh e là cũng không dễ dàng gì.
Trong lúc Lục Trường Sinh định rời khỏi đầm Xích Thủy thì võ giả xa lạ lại mở miệng lần nữa: “Nếu ngươi đã có thể thi triển bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn thì giúp ta cố định thứ trong đầm Xích Thủy đi, xong việc ta sẽ cho ngươi Băng Quả!”
“Hả?”
Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn đối phương.
So với Băng Quả thì Lục Trường Sinh còn thấy hứng thú với thứ ở trong đầm Xích Thủy này hơn nhiều.
Rốt cuộc đó là thứ gì mà lại có thể khiến một cường giả Thần Cương ở đây ôm cây đợi thỏ rồi dùng tới cả “mồi câu” như vậy?
“Trong đầm Xích Thủy có thứ gì vậy?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Linh!”
“Nghĩa là sao?”
Lục Trường Sinh nhíu mày.
“Trong đầm Xích Thủy có linh! Ta phải câu nó ra, mà bình thường nó vốn rất thích Băng Quả.”
Lục Trường Sinh lại càng tò mò hơn.
Có điều hắn cũng không đồng ý ngay bởi còn định xem xét tình hình trước.
Nam tử xa lạ dùng khí huyết bọc lấy một viên Băng Quả rồi ném Băng Quả vào trong đầm nước.
Sau đó hắn chỉ yên lặng chờ đợi.
Khoảng nửa canh giờ sau.
“Ầm”.
Đầm nước ầm ầm chấn động.
Một cái đầu khổng lồ vụt ra khỏi đầm nước.
Ngay sau đó một con rùa khổng lồ cứ thể nổi trên mặt đầm.
Khí huyết trong cơ thể nam tử xa lạ nháy mắt bùng nổ, muốn bao vây con rùa khổng lồ này lại.
Với tố chất thân thể của võ giả Thần Cương thì khí huyết sẽ mãnh liệt tới nhường nào?
Thế nhưng con rùa trước mặt họ quá to lớn.
Nó chỉ hơi nhúc nhích là đã có thể đánh tan khí huyết của nam tử xa lạ.
“Mau, dùng bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn chấn động ý thức của nó.”
Nam tử xa lạ hét lớn.
Lục Trường Sinh không cần suy nghĩ, lập tức quát to một tiếng: “Lâm!”
Con rùa khổng lồ tức khắc ngừng cử động.
Nam tử xa lạ nhảy phắt lên thân rùa, sau đó lấy một con dao găm ra, nhẹ nhàng cắt qua chân nó.
“Xì”.
Lưỡi dao rất sắc, nháy mắt đã cắt đứt chân rùa, một giọt máu tươi chảy ra, sau đó bị nam tử cất vào bình sứ.
Có điều nam tử cũng không dám ở lại lâu.
Xong việc hắn lập tức nhảy lên bờ.
“Còn đứng đó làm gì? Chạy mau!”
Nam tử thấy Lục Trường Sinh vẫn còn mải quan sát con rùa khổng lồ thì quát lên.
Lúc này còn quan sát gì nữa chứ?
Phải chạy thật nhanh mới được!
Hôm nay hắn đúng là lời to, nếu để con rùa khổng lồ này phát điên thì đừng nói là hắn, có tới mười người như hắn cũng phải toi mạng thôi.
“Rầm”.
Rùa khổng lồ nổi giận rồi.
Đầm nước ầm ầm nổ vang, sóng nước khủng bố phóng vút lên cao.
Rốt cuộc Lục Trường Sinh cũng có thể nhìn rõ con rùa kia.
Nó đâu chỉ có to lớn bình thường?
Hắn còn tưởng trong đầm nước có một con rùa khổng lồ ẩn mình.
Thế nhưng giờ thì hắn biết mình sai rồi.
Không phải rùa khổng lồ ẩn mình trong đầm nước mà toàn bộ đầm nước chính là rùa khổng lồ...
Thậm chí toàn bộ đầm nước cũng không chứa nổi con rùa này.
Ngay cả núi rừng cũng đang ầm ầm rung chuyển.
“Đây là linh mà ngươi nói ư?”
Trong lòng Lục Trường Sinh vô cùng rung động.
“Không sai, mau chạy trốn đi. Tuy linh rất ít khi sát sinh, tính tình cũng ôn hòa nhưng hôm nay ta lấy máu của nó chắc chắn đã làm nó giận điên rồi. Còn không chạy sẽ bị nó nuốt chửng đấy.”
Lục Trường Sinh nghe thế thì không biết nên nói gì mới phải.
Rốt cuộc nam tử xa lạ này lấy đâu ra dũng khí mà dám chọc vào thứ quái vật khủng bố thế này?
“Ầm ầm”.
Sóng nước ngập trời hung hăng hạ xuống, phá hủy toàn bộ núi rừng trong phạm vi mấy trăm trượng, tất cả nháy mắt hóa đất bằng!
Thấy thế trong lòng Lục Trường Sinh không khỏi kinh hãi.
Thật sự chỉ thiếu chút nữa là xong đời!
Vừa rồi sao hắn lại dám giúp đỡ một võ giả xa lạ đối phó với linh quy khủng bố cỡ này chứ?
Đó là thứ mà võ công có thể đối phó được sao?
May mà linh quy dường như rất thích dừng chân trong đầm Xích Thủy.
Một đòn vừa chỉ rồi coi như nó phát tiết cơn giận mà thôi.
Sau đó nó cũng ngừng lại, lần thứ hai chui vào đầm nước.
Lục Trường Sinh tận mắt nhìn thấy linh quy khổng lồ chậm rãi rút nhỏ thân thể, sau đó biến mất trong đầm Xích Thủy.
Rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao lại có người mất tích quanh đầm Xích Thủy rồi.
Quá nửa là do gặp phải linh quy.
Hoặc là nói họ đã quấy rầy tới linh quy.
“Phù... may mà chạy nhanh.”
“Tiểu tử, lần này cũng nhờ có bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn của ngươi đấy. Nếu không đúng là không có cách nào với lão rùa đen này cả, muốn lấy máu của nó quả thực rất khó.”
Võ giả xa lạ nhìn bình sứ đựng máu linh quy, có vẻ vô cùng hài lòng.
“Băng Quả của ta đâu.”
Lục Trường Sinh lạnh lùng lên tiếng.
“Đây.”
Chỉ là một viên Băng Quả mà thôi, nam tử vốn cũng không coi là gì.
“Máu của linh quy có thể dùng để luyện đan phải không?”
Lục Trường Sinh thấy nam tử để ý tới máu của linh quy như vậy thì nghĩ ngay tới chuyện luyện đan.
“Hử? Ngươi có vẻ cũng biết nhiều đấy. Có điều, khuyên ngươi một câu, đừng dại dột trêu vào lão rùa đen kia. Lần này nó bị lấy máu chắc sẽ điên lắm đấy.”
“Dù bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn của ngươi rất thần kỳ nhưng để đối phó với nó thì cũng chỉ có lợi thế đánh bất ngờ mà thôi. Một khi nó đã đề phòng thì bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn của ngươi tất nhiên sẽ mất tác dụng.”
“Lần này ngươi giúp ta, xem như ta nợ ân tình của ngươi.”
“Có điều giờ ân tình chưa trả lại được, phải đợi sau này đã.”
“Về sau nếu có việc muốn tìm ta thì cứ tới Côn Hư Môn, tên ta là Triệu Côn!”
Nói xong Triệu Côn không cho Lục Trường Sinh cơ hội lên tiếng, trực tiếp xoay người đi mất, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
“Ngươi...”
Trong lòng Lục Trường Sinh thật sự có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp.
Thế nhưng Triệu Côn quả là nhanh chân, vèo cái đã không còn bóng dáng đâu nữa.
“Côn Hư Môn...” Hết chương 238.



Bạn cần đăng nhập để bình luận