Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 277. Ba mươi ba đầu người! Đao Thập Nhị khiến mọi người chấn động! (3)



Chương 277. Ba mươi ba đầu người! Đao Thập Nhị khiến mọi người chấn động! (3)




Nơi này vẫn là một mảnh thảo nguyên mênh mông vô bờ như cũ.
Thế nhưng trong đầu Lục Trường Sinh đang nhớ lại những lời Tống Vô Tình vừa nói.
Thánh Nguyên Nhất đang tìm hắn!
Hiện giờ Thánh Nguyên Nhất là người đứng thứ hai trên bảng Thần Lực, cũng có thể về sau hắn sẽ bị Tống Vô Tình kéo xuống.
Nhưng dù đứng thứ hai hay thứ ba thì thực lực của hắn vẫn rất mạnh.
Theo Lục Trường Sinh đoán, đại khái hắn có thể bộc phát ra sức mạnh cỡ sáu bảy nghìn đỉnh.
Hiện giờ Lục Trường Sinh bộc phát toàn bộ sức mạnh cũng mới chỉ được trên năm nghìn đỉnh.
Thật ra vẫn có chút chênh lệch nếu so với Thánh Nguyên Nhất.
“Bí pháp và vũ kỹ của cảnh giới Thần Lực hầu như đều đã bị khai quật tới cực hạn.”
“Ta có Thần Long tam biến và vũ kỹ Tam Trọng Lãng có thể giúp sức mạnh của bản thân tăng gấp mấy lần, vậy là ổn rồi, nếu muốn tăng nhiều hơn thì chỉ có cách dựa vào ý cảnh.”
“Thiên Tâm cũng dựa vào Sát Lục Ý Cảnh sắp viên mãn để bộc phát sức mạnh vạn đỉnh, do đó chiếm cứ ngôi vị đầu bảng Thần Lực!”
Hiểu biết của Lục Trường Sinh đối với cảnh giới Thần Lực đã hoàn toàn đầy đủ.
Bí pháp, vũ kỹ và ý cảnh đều có thể ảnh hưởng tới chiến lực thực tế.
Trong đó bí pháp và vũ kỹ thật ra chênh lệch không nhiều.
Võ giả hàng đầu đều có thể luyện thành công bí pháp và vũ kỹ.
Mà ý cảnh mới là thứ khiến kéo dài khoảng cách thật sự.
Ngay cả Lục Trường Sinh bây giờ cũng chỉ có Hải Lãng Ý Cảnh có tiến độ cao nhất, đạt tới 25%, còn kém Thiên Tâm rất xa.
Đương nhiên tuổi của Thiên Tâm lớn hơn hắn nhiều.
Lục Trường Sinh cho rằng tới tuổi như Thiên Tâm hắn cũng có thể tăng Hải Lãng Ý Cảnh lên trên 90%, thậm chí là viên mãn.
Thế nhưng giờ ý cảnh của hắn vẫn còn kém đối phương rất xa.
Hơn nữa chiến trường Bắc Vực cũng không phải giữa biển lớn, Hải Lãng Ý Cảnh chẳng có chỗ nào để gia tăng cả.
Dù ngộ tính của Lục Trường Sinh có cao tới đâu thì cũng không thể nhắm mắt lại rồi tự tưởng tượng giúp ý cảnh tăng lên được.
Ý cảnh vẫn nên học tự nhiên thì mới gia tăng nhanh chóng được.
“Học theo tự nhiên...”
“Ta có Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh, có thể học theo tự nhiên ngay tại chiến trường Bắc Vực. Nhưng điểm mấu chốt của Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh là cảm giác, không thể gia trì trên đao pháp để tăng chiến lực được.”
Lục Trường Sinh hiểu rất rõ, dù hắn có tăng Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh tới viên mãn thì cũng không có cách nào tăng chiến lực lên cả.
Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh là loại ý cảnh lấy cảm giác làm trọng điểm.
“Sức mạnh của gió thật ra cũng không kém gì sóng biển, lại càng không kém sao trời và thác nước.”
“Trời đất mà hình thành phong bạo (lốc xoáy) thì có thể tạo thành sức mạnh quét ngang vạn vật, phá hủy hết thảy.”
“Ta có Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh, nếu lại cảm ngộ thêm Phong Bạo Ý Cảnh hẳn là cũng không khó...”
Lục Trường Sinh nghĩ tới chuyện cảm ngộ Phong Bạo Ý Cảnh.
Nếu muốn học theo tự nhiên nhưng thảo nguyên lại không có lốc xoáy thì phải lĩnh ngộ kiểu gì đây?
Lục Trường Sinh nhắm hai mắt lại.
Hắn thi triển Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh.
Thế nhưng lúc này hắn không hề cảm nhận tình hình trên thảo nguyên.
Mà hắn mượn Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh, khiến ý thức của mình dung nhập vào trong gió, sau đó nương theo gió, cùng gió thổi đi khắp nơi.
Thậm chí còn cảm nhận gió “phất” qua vạn vật.
Đúng, chính là phất qua vạn vật.
Gió nhẹ thổi qua, vạn vật cũng lay động theo gió.
Đây là sức mạnh to lớn nhường nào?
Dù không phải cuồng phong hay lốc xoáy, dù chỉ là một cơn gió nhẹ thì cũng có sức mạnh khiến vạn vật lay động!
“Bản chất của cuồng phong hay lốc xoáy thật ra đều là gió bình thường mà thôi.”
“Gió tới từ đất trời, dù chỉ là một cơn gió nhẹ thì cũng có thể lay động vạn vật, đó chính là sức mạnh to lớn của đất trời...”
Lục Trường Sinh thoáng như nắm được điều gì đó.
Đầu hắn chợt bừng sáng.
Vô vàn linh cảm không ngừng va chạm, cuối cùng thành hình ngay trong đầu.
Cảm giác này vô cùng tuyệt diệu.
Thậm chí rất lâu rồi Lục Trường Sinh không cảm nhận được cảm giác tuyệt diệu tới vậy.
Thế nhưng hắn biết rõ cảm giác tuyệt diệu này có ý nghĩa thế nào.
Đó là ý cảnh, là một loại ý cảnh hoàn toàn mới.
“Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh, tiến độ 1%.”
Khi Lục Trường Sinh trông thấy bảng thuộc tính quen thuộc có thêm một loại ý cảnh này thì hắn biết, hắn lại lĩnh ngộ được một ý cảnh mới rồi.
Mà ý cảnh hoàn toàn mới này là một loại ý cảnh vô cùng đáng sợ, vô cùng mạnh mẽ, nó có tên Thiên Địa Chi Phong!
Giữa đất trời khắp nơi đều có gió.
Thậm chí bất cứ giây phút nào cũng có gió hiện diện.
Về bản chất, gió là sự lưu chuyển của các luồng không khí nóng và không khí lạnh, hai luồng không khí lưu chuyển đan xen tạo thành gió.
Thế nhưng khi “số lượng” của những luồng không khí này đủ lớn thì sẽ hình thành cuồng phong, hình thành lốc xoáy, có sức phá hoại cực mạnh, tạo thành thiên tai thật sự.
Lốc xoáy cũng là một loại thiên tai.
Hơn nữa, Lục Trường Sinh vẫn còn nhớ, cuồng phong và sóng biển thật ra có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Khi hai loại ý cảnh này cùng được triển khai, thì lúc đó sẽ sinh ra một số biến hóa không tưởng được.
Lục Trường Sinh hãy còn đắm chìm trong loại cảm giác kỳ diệu này.
Hắn hoàn toàn có thể nhờ Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh, không ngừng lĩnh ngộ Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh.
Thế nên Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh của Lục Trường Sinh đang nhanh chóng gia tăng với tốc độ mắt thường có thể nhận ra.
1%, 2%, 3%, 4%, 5%...
Theo thời gian trôi, sự lĩnh ngộ của Lục Trường Sinh với Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh càng không ngừng tăng lên.
“Vù...”
Một cơn gió to thổi qua.
Thảo nguyên rộng lớn, vô số cỏ xanh đang đung đưa theo gió.
Thậm chí có một số cây cỏ bị cắt đứt vì gió quá lớn.
Thấy cảnh ấy, tiến độ Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh của Lục Trường Sinh trực tiếp tăng vọt.
Chỉ cần có thể tận mắt trông thấy thì với ngộ tính cao hơn hai nghìn điểm của Lục Trường Sinh chắc chắn sẽ lĩnh ngộ được gì đó. Hết chương 277.



Bạn cần đăng nhập để bình luận