Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 164. Học nghề ở hàng thợ rèn, bí pháp Đúc Kiếm Khí Huyết ra đời!



Chương 164. Học nghề ở hàng thợ rèn, bí pháp Đúc Kiếm Khí Huyết ra đời!




Trong cửa hàng, mười mấy học đồ đang cởi trần kéo ống bễ, không ngừng rèn đúc những dụng cụ bằng sắt.
Âu thợ rèn không tự mình động tay, hắn chỉ giám sát công việc, kiểm tra đám học đồ.
“Mọi người làm tốt lắm, lúc này phải ưu tiên chế tạo nông cụ, giờ đang vụ Xuân, không có nông cụ thì không được, đừng để lỡ việc đồng áng.”
“Đám binh khí kia có thể làm sau.”
Âu thợ rèn vừa đi kiểm tra vừa lên tiếng nhắc nhở.
Thật ra chế tạo binh khí mới mang lại nhiều lợi nhuận, tạo ra nông cụ chẳng có lãi mấy.
Thấy cảnh ấy Lục Trường Sinh cũng thầm gật đầu.
Âu thợ rèn này cũng là người biết rõ việc nào nặng việc nào nhẹ, không phải chỉ chăm chăm hướng tới ích lợi.
Vì thế Lục Trường Sinh trực tiếp bước vào cửa hàng thợ rèn.
“Khách nhân, ngài muốn chế tạo binh khí sao? Không may rồi, giờ chúng ta đang bận làm nông cụ, không thể làm vụ cày Xuân chậm trễ được, thế nên việc rèn binh khí sẽ phải chờ thêm một thời gian nữa.”
Một tiểu nhị giải thích với Lục Trường Sinh như vậy.
Dù sao thì nhìn qua cách ăn mặc của Lục Trường Sinh cũng biết hắn chính là người trong giang hồ.
“Ta không tới rèn binh khí, ta tới để học phương pháp rèn đúc binh khí.”
“Đặc biệt là phương pháp huyết luyện của Âu thợ rèn, có thể tạo ra thần binh lợi khí, Trang mỗ nghe danh đã lâu.”
“Đây là học phí.”
Lục Trường Sinh không lằng nhằng, trực tiếp nói thẳng ý đồ của mình.
Hơn nữa còn ném ra một gói hoàng kim rất to.
Đúng, chính là hoàng kim.
Hơn nữa còn là một trăm lạng hoàng kim!
Thực ra cách hắn làm đã cho thấy người này rất có thành ý.
“Khách quý quả là rộng rãi, trăm lạng hoàng kim...”
“Có điều tay nghề tổ truyền không thể truyền cho người ngoài được.”
“Vậy nên đành phải làm khách quý thất vọng rồi.”
Âu thợ rèn lắc đầu từ chối.
Lục Trường Sinh khẽ cau mày, hắn trầm giọng nói: “Nếu bạc không đủ Trang mỗ có thể đưa thêm, Âu thợ rèn cứ cho giá đi.”
Giờ Lục Trường Sinh cũng không thiếu bạc.
“Không phải vấn đề tiền bạc, tay nghề tổ truyền không thể truyền cho người ngoài...”
Ngừng một lát, Âu thợ rèn dường như nghĩ tới điều gì đó, lập tức hỏi lại: “Khách quý vừa nói gì? Ngài họ Trang à, vậy đại hiệp Trang Thập Tam là gì của khách quý đây?”
Lục Trường Sinh bình tĩnh đáp: “Đại hiệp thì không dám nhận, kẻ hèn này chính là Trang Thập Tam.”
“Cái gì? Ngài là Trang đại hiệp đấy ư?”
Âu thợ rèn lộ vẻ khiếp sợ.
Không chỉ Âu thợ rèn mà thậm chí toàn bộ cửa hàng rèn đều chấn động.
Rất nhiều học đồ không tiếp tục đánh sắt nữa mà đổ xô ra ngoài, muốn được chiêm ngưỡng phong thái của “Trang đại hiệp”.
Lục Trường Sinh nhìn Âu thợ rèn, khẽ cười nói: “Không tin à?”
“Vèo”.
Ngay sau đó một tia Tàm Ti Kiếm nháy mắt cắt qua hư không.
“Khí huyết hóa sợi tơ! Phải rồi, đây là vũ kỹ độc môn của Trang đại hiệp, ngài thật sự là Trang đại hiệp rồi!”
“Trang đại hiệp, xin hãy nhận một lạy của lão hủ!”
Âu thợ rèn thế mà lại quỳ xuống, dập đầu với Lục Trường Sinh.
“Sao thế này? Âu thợ rèn xin đứng lên đi.”
Lục Trường Sinh vội đỡ Âu thợ rèn dậy.
“Trang đại hiệp, ngài đã cứu cả nhà ta đấy...”
Sau đó Âu thợ rèn kể lại chuyện ngày đó võ giả yêu ma thả sâu hút máu tàn sát bừa bãi trong thành, nhà Âu thợ rèn cũng bị sâu bao phủ, rất nhiều người hầu mất mạng.
Cuối cùng nhờ có “Trang Thập Tam” chém giết võ giả yêu ma nên đám sâu hút máu cũng chết theo, cả gia đình Âu thợ rèn nhờ thế mà thoát chết trong gang tấc.
“Trang đại hiệp muốn học cái gì? Lão hủ sẽ dốc sức chỉ cho ngài!”
Âu thợ rèn tuyên bố chắc nịch.
Tay nghề tổ truyền gì đó giờ cũng chẳng quan trọng nữa.
“Trang đại hiệp” đã ra mặt thì Âu thợ rèn còn gì mà do dự nữa?
Lục Trường Sinh vẫn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của “Trang Thập Tam” ở phủ Nam Dương này.
Vừa rồi hắn bỏ ra trăm lạng hoàng kim mà không được việc, sợ là dù có bỏ nghìn lạng thì đối phương cũng chẳng đồng ý.
Dù thế nào Âu thợ rèn cũng sẽ không truyền dạy tài nghệ tổ truyền cho Lục Trường Sinh.
Nhưng hắn chỉ cần để lộ ra thân phận “Trang Thập Tam” thì Âu thợ rèn lại chẳng lấy một xu, còn chủ động sẽ dốc sức truyền thụ.
Đây chính là điểm tốt của “danh tiếng”.
Người trong giang hồ không ngừng tranh đoạt danh lợi, thực ra cũng có nguyên nhân cả.
“Vậy làm phiền Âu thợ rèn rồi.”
Âu thợ rèn từ chối nhận trăm lạng hoàng kim, Lục Trường Sinh cũng không khăng khăng ép hắn.
“Trang đại hiệp muốn học cái gì?”
“Ta muốn học phương pháp đúc huyết kiếm, đặc biệt là cách ngài rèn ra thần kiếm, cách dùng máu luyện chế quả thực rất thần kỳ.”
Lục Trường Sinh hiểu phương pháp dùng máu luyện thần binh chính là tài nghệ áp đáy hòm của Âu thợ rèn.
“Ha ha ha, dễ thôi, dễ thôi.”
“Có điều đúc kiếm cũng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa trong thời gian ngắn sợ là không học xong được, không biết Trang đại hiệp có thể chịu khổ được không?”
Âu thợ rèn dè dặt hỏi.
“Chịu khổ thì có gì đâu? Trang mỗ vì luyện võ mà có khổ cực nào chưa từng trải chứ?”
“Từ hôm nay Trang mỗ chính là học đồ của Âu sư phụ, chỉ cần Âu sư phụ đồng ý truyền thụ là được, dù khổ dù mệt tới mấy Trang mỗ cũng chịu được.”
Lục Trường Sinh hành đại lễ với Âu thợ rèn.
Đương nhiên đó cũng không phải là lễ bái sư thật sự.
Âu thợ rèn rất hài lòng.
“Trang đại hiệp muốn học đúc kiếm thì trước tiên phải biết đập sắt, đây là kỹ năng cơ bản.”
“Ngài cứ đập sắt trước đi, đập một vạn lần, mười vạn lần cũng được, khi nào tới lúc lão hủ tự nhiên sẽ báo dừng.”
Lục Trường Sinh gật đầu: “Được, trước tiên ta sẽ đập sắt. Từ hôm nay trở đi, từ sáng tới tối ta đều sẽ tới hàng thợ rèn học cách đúc kiếm.”
“Có điều mong là chuyện Trang mỗ xuất hiện ở đây sẽ không lộ ra ngoài, để tránh gây ra rắc rối không đáng có.”
Âu thợ rèn lập tức đảm bảo sẽ không để lộ tin ra ngoài.
Các học đồ trong hàng thợ rèn cũng vỗ ngực cam đoan như vậy. Hết chương 164.



Bạn cần đăng nhập để bình luận