Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 119. Muốn dương danh sao? Như ngươi mong muốn (2)



Chương 119. Muốn dương danh sao? Như ngươi mong muốn (2)




Do vậy, việc ở lại Diệu Thủ Viên đúng là khá bất tiện.
Về đến phòng, Lục Trường Sinh thả bọc đồ xuống.
Trong bọc là tràn đầy Cổ Nham Chi, thậm chí nó còn khiến cho căn phòng của hắn tràn ngập một mùi hương kỳ lạ, tuy nhiên, đây không phải mùi hương dễ ngửi gì cho cam.
Thật ra, Cổ Nham Chi chưa trải qua xử lý khá khó ngửi.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng chẳng thèm để ý tới chuyện đó làm gì.
Hắn cầm lấy Cổ Nham Chi, bắt đầu bôi nó lên toàn thân theo cách thức được ghi trên Thần Long Biến.
Hắn lập tức cảm nhận được sự lành lạnh, thanh thanh, hơn nữa làn da khắp toàn thân cũng đỏ dần lên.
Tiếp đó, Lục Trường Sinh vận chuyển Thần Long Biến để tu luyện. Thời gian cứ thế trôi qua, Lục Trường Sinh có thể nhận thấy rất rõ rằng cơ thể mình đang xảy ra một ít thay đổi nhỏ.
Sức mạnh của cơ thể không hề tăng lên, thế nhưng dường như Cổ Nham Chi lại có khả năng tăng cường sự dẻo dai toàn thân.
Hơn nữa, sự tăng cường này còn rất từ từ, cần phải có thời gian tích lũy lâu dài.
Đúng là khi may mắn đến thì tâm trí cũng sáng suốt hơn hẳn, Lục Trường Sinh đã hiểu vì sao muốn luyện Thần Long Biến lần thứ hai, lần thứ ba thì phải có Cổ Nham Chi phụ trợ rồi.
Suy cho cùng, Thần Long Biến là thứ nghiền ép cơ thể, dồn hết sức mạnh toàn thân lại một chỗ rồi từ đó mà bùng nổ ra ngoài.
Nhưng cơ bắp, bộ xương hay làn da của hắn chưa chắc có khả năng chịu đựng được sức mạnh tăng trưởng nhanh tới vậy.
Thậm chí cơ bắp cũng có thể bị xé rách.
Khi có sự hỗ trợ từ Cổ Nham Chi, cơ thể sẽ trở nên cứng cáp hơn, độ dẻo dai cũng tăng cao, có thể chống đỡ được sức mạnh bùng nổ mãnh liệt.
Thậm chí còn có thể chịu được sức bùng nổ gấp hai lần, ba lần.
"Đúng vậy, có sự trợ giúp từ Cổ Nham Chi, dù là Thần Long Biến lần thứ hai cũng không thành vấn đề."
Lục Trường Sinh rất hài lòng.
Sự thay đổi này diễn ra chậm chạp vô cùng, có lẽ phải cần thêm một thời gian nữa.
Cũng không sao cả, bây giờ Lục Trường Sinh có rất nhiều thời gian.
Thời tiết ngày một ấm dần lên.
Bây giờ, gần như đã không còn nhìn thấy dân chạy nạn trong thành Nam Dương nữa, đã có rất nhiều người trong số đó trở về nhà, bận rộn cày bừa vụ xuân.
Tuy rằng sưu cao thuế nặng còn nhiều không kể xiết, nhưng Trang Thập Tam đã bình định được nạn trộm cướp, nhờ đó, các bách tính bình thường ít nhất cũng không còn nơm nớp lo sợ cho tính mạng mình. Bởi vậy dù mệt một chút, khổ một chút, bọn họ vẫn đồng ý tiếp tục chăm sóc ruộng đồng.
Có vẻ như tất cả mọi chuyện đều đang từ từ tốt lên.
Trong thời gian này, Lục Trường Sinh cũng đã hoàn toàn có chỗ đứng vững chắc tại Diệu Nhân Đường.
Qua hơn một tháng khai đường tọa chẩn, thanh danh của hắn cũng dần truyền ra bên ngoài, thậm chí còn vượt qua cả Uông Như Hải, trở thành "biển hiệu sống" của Diệu Nhân Đường.
Thậm chí còn có rất nhiều người bệnh lặn lội đường xa tới Diệu Nhân Đường vì hâm mộ tên tuổi của hắn, muốn tìm hắn để khám.
Lục Trường Sinh yêu thích cuộc sống như vậy.
Có đôi khí, sát khí chém giết trong giang hồ của hắn rất mạnh.
Thế nhưng chỉ cần tọa đường vấn chẩn, thăm khám cho bệnh nhân là tâm hắn sẽ vô cùng bình tĩnh.
"Các ngươi đúng là khinh thường người khác!"
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Lục Trường Sinh khẽ cau mày. Lúc xem bệnh, hắn chỉ thích yên tĩnh.
"Trương Hoàn, ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra đi."
Lục Trường Sinh nói với Trương Hoàn.
"Vâng, Lục đại phu."
Trương Hoàn vội vàng chạy ra ngoài, chẳng bao lâu sau, hắn đã lại quay về và khẽ bẩm báo lại với Lục Trường Sinh: "Lục đại phu, là do nhà trọ Tiêu Dao phía đối diện làm ăn không tốt nên muốn chuyển nhượng. Huyết Sát Môn đã tiếp nhận, bọn họ muốn mua lại Tiêu Dao Lâu, kết quả là đôi bên có sự bất đồng quan điểm lớn về mặt giá cả."
"Ta đã hỏi thăm kỹ càng rồi, Huyết Sát Môn có ý ép mua, giá thấp quá nên lão bản không muốn bán. Vậy mà Huyết Sát Môn lại nói rằng ngoại trừ Huyết Sát Môn ra, sẽ không một ai dám mua lại nhà trọ của lão bản cả."
Lục Trường Sinh đã hiểu rõ vấn đề.
Thật ra, trong thời gian gần đây, hắn cũng đã nhiều lần thấy người của Huyết Sát Môn mua một số cửa hàng trong thành Nam Dương. Sau đó họ lại dùng các cửa hàng này để bán kỳ hương.
Hơn nữa, cách làm việc của Huyết Sát Môn giờ đây không còn biết điều như xưa nữa mà bắt đầu phô trương thanh thế rồi.
"Nào nào nào, nhìn cả đi."
"Người này giết đệ tử của Huyết Sát Môn chúng ta, khiêu khích Huyết Sát Môn, làm môn chủ vô cùng tức giận."
"Nếu ai trông thấy người này mà báo cho Huyết Sát Môn thì sẽ được thưởng trăm lạng bạc!"
Sau đó, lại có một đám người của Huyết Sát Môn dán một bức họa lên tường.
Ở bên ngoài la hét ồn ào như vậy, Lục Trường Sinh cũng không xem bệnh được nữa. Vậy là hắn đứng lên, ra khỏi Diệu Nhân Đường.
Có một bức họa được dán ngay trên vách tường bên cạnh Diệu Nhân Đường.
Lục Trường Sinh nhìn kỹ bức tranh, sau đó, đồng tử hắn co lại.
Người được vẽ chân dung này rõ ràng là hắn!
Tất nhiên không phải hắn bây giờ, mà là hắn sau khi dịch dung hoán trang, mang một dáng dấp khác.
Nói đúng hơn thì đây là Trang Thập Tam!
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu chỉ trỏ và bàn luận.
"Người này là ai thế? Trông lạ thật đấy, còn dám trêu chọc cả Huyết Sát Môn nữa chứ."
"Từ sau khi bán kỳ hương, Huyết Sát Môn lại bắt đầu càng ngày càng trắng trợn, không kiêng nể ai, hình như ngay cả quan phủ cũng mặc kệ bọn chúng thì phải."
"Khà khà, làm sao quan phủ dám quản được? Nhờ có việc buôn bán kỳ hương mà giờ Huyết Sát Môn giàu to rồi. Hơn nữa, bọn chúng còn có rất nhiều võ giả, quan phủ không làm gì được đâu."
Càng lúc lại càng có đông người tụ tập lại, thấy thế, người của Huyết Sát Môn lên tiếng: "Người này là Trang Thập Tam! Chính là võ giả từng giết Đại Mạc Thập Tam Kỵ khi trước. Nhớ cho kỹ, ai nhìn thấy phải lập tức báo với Huyết Sát Môn, phần thưởng chính là trăm lạng bạc!" Hết chương 119.



Bạn cần đăng nhập để bình luận