Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 117. Phá vỡ Sinh Tử Huyền Quan, sẽ thành tựu cảnh giới Thần Lực (4)



Chương 117. Phá vỡ Sinh Tử Huyền Quan, sẽ thành tựu cảnh giới Thần Lực (4)




Thủ vệ của Huyết Sát Môn cản Lục Trường Sinh lại.
"Đến Huyết Sát Môn làm gì?"
Thủ vệ hỏi.
"Muốn mua Cổ Nham Chi."
Lục Trường Sinh trả lời thẳng.
Nếu mua được thì đây sẽ là kết quả tốt nhất, dù sao hắn cũng chẳng thiếu bạc.
"Muốn mua Cổ Nham Chi à?"
Đám thủ vệ liếc nhìn nhau rồi lắc đầu, nói: "Muốn mua hương Cổ Nham Chi thì được, chúng ta không bán Cổ Nham Chi."
"Ta có thể mua một lượng lớn Cổ Nham Chi, giá cả dễ thương lượng."
Lục Trường Sinh lại lên tiếng.
"Đã bảo là không bán Cổ Nham Chi rồi mà!"
"Còn nói nhảm nữa thì đừng trách chúng ta không khách khí!"
"Coi Huyết Sát Môn chúng ta là thương nhân thật đấy à?"
Hai tên hộ vệ lập tức lộ vẻ hung thần ác sát.
Bọn chúng là đệ tử của Huyết Sát Môn chứ không phải thương nhân.
Nếu không nhịn được chúng sẽ giết người.
Lục Trường Sinh cau mày.
Xem ra có rất ít khả năng mua được Cổ Nham Chi từ Huyết Sát Môn.
Nhưng Cổ Nham Chi ở ngay trong rừng, nếu Huyết Sát Môn không chịu bán thì hắn tự đi lấy vậy.
Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh không dây dưa nữa mà quay người bỏ đi.
"Hừ, trông hắn mặc trang phục võ giả giang hồ mà lại hèn ghê."
"Ta còn tưởng khi nãy hắn sẽ không chịu được rồi rút kiếm ấy chứ."
"Mỗi cái đoản kiếm thế kia mà giết người được à?"
Thủ vệ của Huyết Sát Môn nói chuyện với nhau, bọn chúng cũng không kiêng dè chuyện Lục Trường Sinh có nghe được hay không.
Huyết Sát Môn của chúng không phải nơi dễ trêu vào, nếu dám gây sự ở Huyết Sát Môn sẽ chỉ có đi mà không có về.
Lục Trường Sinh không thèm để ý tới sự chế giễu của đám đệ tử Huyết Sát Môn này.
Hắn hành tẩu trong giang hồ, số lần gặp phải những trào phúng tương tự đúng là nhiều không kể xiết.
Lẽ nào đối phương cứ trào phúng mình một cái là Lục Trường Sinh lại giết hết à?
Không thể nào, hắn không phải ma vương giết người như ngóe, càng không có sở thích giết chóc.
Chỉ cần không xung đột tới lợi ích của hắn thì Lục Trường Sinh sẽ không thèm để ý tới chút võ mồm như vậy.
Lục Trường Sinh rời khỏi Huyết Sát Môn, tuy nhiên, hắn không về thành mà đi đường vòng rất xa để tới chân núi phía sau Huyết Sát Môn.
Thế nhưng khắp núi rừng đều có đệ tử của Huyết Sát Môn đang đi tuần tra, công việc thủ hộ được tiến hành rất nghiêm ngặt.
Dù vậy, điều này cũng không làm khó được Lục Trường Sinh. Hắn leo từ một vách núi khác lên rồi vào trong rừng, đồng thời cũng tìm được Cổ Nham Chi.
Cổ Nham Chi có màu xám trắng và tỏa ra một mùi hương kỳ lạ. Mùi hương này khá khó ngửi, nếu Huyết Sát Môn muốn chế tác chúng thành kỳ hương thì hẳn là phải bỏ thêm những nguyên liệu khác vào.
Lục Trường Sinh không do dự, hắn đấm một quyền vào nham thạch.
"Rầm."
Nham thạch bị đập vỡ, để lộ ra rất nhiều Cổ Nham Chi bên trong.
Lục Trường Sinh lấy ra bọc vải mà hắn đã chuẩn bị từ trước rồi bắt đầu nhét Cổ Nham Chi vào đó.
"Dừng tay!”
"Kẻ to gan nào dám xông vào núi này?"
"Lại còn lén lút lấy trộm Cổ Nham Chi của Huyết Sát Môn chúng ta à? Đáng chết!"
Ngay khi Lục Trường Sinh đang khai thác Cổ Nham Chi, đã có một đám người cầm đuốc vội vàng lao tới, bao vây lấy hắn.
Nhìn trang phục của bọn họ là biết, tất cả đều là người của Huyết Sát Môn.
"Bỏ Cổ Nham Chi xuống ngay, chúng ta có thể tha chết cho ngươi!"
Một võ giả trong số đó nhìn về phía Lục Trường Sinh rồi quát lớn.
Lục Trường Sinh nhướng mày, nói: "Đồ ở trong núi mà thành đồ của Huyết Sát Môn gì đó nhà các ngươi từ lúc nào đấy?"
"Nói nhảm gì vậy? Tất cả Cổ Nham Chi trong cánh rừng trên núi này đều thuộc về Huyết Sát Môn chúng ta, ngươi không báo ai mà lấy thì chính là trộm!"
"Nếu bỏ Cổ Nham Chi xuống, đến Huyết Sát Môn thỉnh tội thì còn có thể sống. Nếu cứng đầu chống lại, giết chết không cần luận tội!"
Mắt của tất cả các đệ tử Huyết Sát Môn đều lộ rõ hung quang, ai cũng nhìn chằm chặp vào Lục Trường Sinh.
"Các ngươi đang ép ta phải giết người đấy."
Ánh mắt Lục Trường Sinh lạnh hẳn đi.
"Ngu xuẩn hồ đồ, bắt lấy!"
Ngay sau đó, các đệ tử Huyết Sát Môn lập tức lao về phía Lục Trường Sinh một cách rất hung hãn.
Ở đây có vài chục đệ tử, ai nấy đều là võ giả cấp độ Tráng Huyết. Thậm chí còn có một vị trưởng lão dẫn đầu là võ giả Luyện Tạng.
Tất cả bọn chúng cùng xông lên thì ngay cả võ giả Luyện Tạng muốn đối phó cũng phải chật vật cực kỳ.
"Chết đi!"
Thật ra, Lục Trường Sinh không muốn giết người.
Thế nhưng một khi đã bước chân vào giang hồ rồi, sẽ có một số việc không thể tránh được.
Hắn chỉ muốn Cổ Nham Chi mà thôi, vậy mà Huyết Sát Môn lại bá đạo chiếm cứ cả cánh rừng trên núi này, hắn muốn khai thác một chút Cổ Nham Chi cũng không được.
Thậm chí còn động một tí là đòi giết người.
Khí huyết trong cơ thể Lục Trường Sinh bùng nổ.
Bây giờ, hắn đã là võ giả cảnh giới Thần Lực, sau khi dịch tủy hoán huyết hai lần, khí huyết của hắn lại càng kinh khủng.
Từng sợi khí huyết hóa thành Tàm Ti Kiếm chẳng khác nào những hạt mưa đang lấy Lục Trường Sinh làm trung tâm và mau chóng lao ra khắp bốn phương tám hướng.
"Xì xì xì."
Tàm Ti Kiếm sắc bén đến đâu?
Ánh sáng đỏ lòm vừa lóe lên đã tắt lịm, mấy chục đệ tử của Huyết Sát Môn còn chưa kịp nhìn rõ xem chuyện gì vừa mới xảy ra, vậy mà trên người bọn chúng đã bị vô số sợi Tàm Ti Kiếm xuyên thủng. Sau đó, bọn chúng đồng loạt ngã xuống đất rồi tắt thở.
"Cái gì thế?"
Bây giờ, chỉ còn có một võ giả Luyện Tạng sót lại với vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
"Xèo."
Một giây sau, Lục Trường Sinh rút kiếm, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, vậy là tên võ giả Luyện Tạng kia còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì thì đã bị đâm thủng cổ.
Một tiếng "rầm" vang lên, võ giả Luyện Tạng ngã xuống đất. Hắn cũng đã biến thành một xác chết.
Lục Trường Sinh lại cất kiếm vào vỏ.
Hắn liếc mắt nhìn Cổ Nham Chi nằm trong chiếc bọc ở dưới đất.
Cổ Nham Chi đã sắp tràn đầy rồi. Hết chương 117.



Bạn cần đăng nhập để bình luận