Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1603: Lục Trường Sinh luyện hóa huyết mạch cấp Vương, nhìn trộm bí ẩn động trời về nhục thân! (4)

Đương nhiên Lục Trường Sinh không để ý tới những cường giả bị nuốt mất.
Hắn chỉ để ý sinh mệnh vĩ đại kia.
Sinh mệnh vĩ đại đó có Thần Thông gì sao?
Hay là món bảo vật cường đại nào đó?
Hoặc bí pháp gì?
Không có.
Đối với sinh mệnh vĩ đại mà nói, không có bảo vật gì, cũng không có Thần Thông nào hết.
Hắn chỉ dựa vào hai chữ, nhục thân!
Thuần túy là nhục thân!
Nhục thân của sinh mệnh vĩ đại dường như không hề có cực hạn.
Có thể vẫn luôn trưởng thành, vẫn luôn phát triển.
Thế nên mới có thể to lớn đến mức độ này.
Khi lớn đến mức độ nhất định, thì sức mạnh và khả năng phòng ngự tất nhiên sẽ mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Về phần linh hoạt?
Điều này chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Thậm chí động tác của sinh mệnh vĩ đại này còn khá chậm chạp.
Nhưng vậy thì sao?
Dù sinh mệnh vĩ đại chỉ đứng im một chỗ mặc cho người khác công kích, nhưng ai có thể làm gì sinh mệnh vĩ đại kia đây?
To lớn tức là chân lý!
To lớn chính là tất cả!
Đơn giản như vậy, thô bạo như vậy, nhưng lại sáng tạo ra sinh mệnh vĩ đại như vậy.
“Chỉ đơn giản vậy thôi?”
Lục Trường Sinh cũng không khỏi bàng hoàng.
Hắn thật sự không thể tin được.
Bất kể là U tộc hay Tiên tộc.
Muốn cường đại thì nhiều ít gì cũng phải có một ít bí pháp, có Thần Thông, thậm chí còn có bảo vật…
Tiên tộc còn phải lĩnh ngộ đủ các loại đạo.
Nhưng sinh mệnh vĩ đại thì sao?
Chỉ có nhục thân.
Nhục thân cường đại là đủ.
Đương nhiên Lục Trường Sinh biết chuyện này cũng không đơn giản như vậy.
Muốn nhục thân cường đại là có thể không ngừng cường đại sao?
Không có khả năng!
Nhục thân có cực hạn.
Tỷ như nhục thân Tiên tộc cũng có cực hạn.
Thậm chí nhục thân U tộc cũng có cực hạn.
Có lẽ điểm đặc biệt của sinh mệnh vĩ đại kia chính là nhục thân nó dường như không hề có cực hạn.
Hoặc phải nói là vị sinh mệnh vĩ đại kia có thể làm cho nhục thân không có cực hạn, có thể không ngừng trưởng thành, cuối cùng đạt tới tình trạng khủng bố như vậy.
Về mặt này U tộc đã nghĩ rất nhiều cách.
Cuối cùng tạo thành hệ thống tu hành của U tộc hiện giờ.
Nhưng Lục Trường Sinh đã xem qua hệ thống tu hành của U tộc.
Hắn có thể nhận ra tính hạn chế của hệ thống tu hành này quá lớn.
Khi U tộc trưởng thành đến mức như lão tổ U tộc thì bất kể làm thế nào cũng không thể trưởng thành tiếp.
Hệ thống tu hành của U tộc có tính hạn chế nhất định.
Nếu Lục Trường Sinh muốn tự sáng tạo pháp môn nhục thân thích hợp với bản thân thì tất nhiên phải quan sát sinh mệnh vĩ đại kia nhiều hơn.
Hy vọng có thể tìm ra biện pháp khiến nhục thân của đối phương có thể không ngừng trưởng thành và gần như không có cực hạn như vậy.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Lục Trường Sinh đã hoàn toàn đắm chìm trong việc quan sát sinh mệnh vĩ đại kia.
Quên bẵng đi thời gian.
Quên đi hết thảy.
Vô số đốm lửa linh cảm trong đầu va chạm với nhau.
Vô số suy nghĩ xuất hiện rồi lại biến mất.
Tựa như mỗi một chi tiết trên thân sinh mệnh vĩ đại kia đều có thể khiến Lục Trường Sinh nảy ra vô số linh cảm. Nhưng Lục Trường Sinh vẫn không thể tìm ra nguyên nhân khiến nhục thân của sinh mệnh vĩ đại kia có thể gần như vô hạn trưởng thành.
Tìm không ra.
Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì không tìm ra có lẽ mới là bình thường.
Trong Hỗn Độn mênh mông, có bao nhiêu tồn tại có thể đạt tới cấp độ như sinh mệnh vĩ đại kia?
Nếu như Lục Trường Sinh tìm ra một cách đơn giản thì sinh mệnh kia cũng sẽ không vĩ đại như vậy.
“Sinh mệnh vĩ đại kia dường như có thể cắn nuốt vô số thế giới Hỗn Độn rồi chuyển hóa thành năng lượng cho huyết nhục của bản thân, thúc đẩy huyết nhục không ngừng bành trướng.”
“Rất giống với phân liệt tế bào. Nếu như tế bào có thể vô hạn phân liệt vậy chỉ cần có năng lượng vô hạn là nhục thân có thể vô hạn trưởng thành.”
“Sinh mệnh vĩ đại chỉ sợ không đơn giản là phân liệt tế bào thôi, ngay cả Tiên Quân bình thường cũng có thể chia nhục thân thành từng hạt nhục thân huống chi là sinh mệnh vĩ đại kia?”
“Kỳ thực hiện giờ ta đã có nhục thân bất hủ, có thể bắt đầu từ hạt nhục thân. Nếu như hạt nhục thân của ta cũng có thể không ngừng phân liệt…”
Mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Thật ra rất khó phân liệt hạt nhục thân.
Nhất là phân liệt một cách chuẩn xác.
Hạt là mấu chốt tạo thành nhục thân.
Lục Trường Sinh hiện giờ không thể phân liệt từng hạt nhục thân một cách chuẩn xác được.
Thế nhưng nếu chỉ là phân liệt hạt nhục thân thì với Lục Trường Sinh mà nói lại là xe nhẹ đường quen.
Tỷ như phân thân Huyết Nhục của Lục Trường Sinh.
Từ rất lâu trước kia Lục Trường Sinh đã làm được rồi.
Nhưng Lục Trường Sinh chưa từng nghiên cứu một cách tỉ mỉ.
Hiện tại Lục Trường Sinh cảm thấy, nếu có thể phân hoá ra phân thân Huyết Nhục rồi để mỗi bộ phân thân Huyết Nhục trưởng thành, cuối cùng lại dung hợp với nhau.
Vậy chẳng phải cũng giống như nhục thân đã vô hạn trưởng thành ư?
Lục Trường Sinh lập tức thử nghiệm.
Hắn phân hoá ra một bộ phân thân.
Quả nhiên phân thân Huyết Nhục phân hoá ra một phần hạt nhục thân.
Hạt nhục thân trong cơ thể Lục Trường Sinh rõ ràng đã ít đi một chút.
Thế nhưng khi Lục Trường Sinh cẩn thận quan sát lại phát hiện nếu hắn tiếp tục bổ sung năng lượng thì những hạt nhục thân mất đi lại có thể khôi phục như ban đầu.
Nhưng phân thân Huyết Nhục vẫn cứ tồn tại.
Điều này tương tự với việc phân hoá ra hạt nhục thân.
Tuy nhiên điểm này cũng có hạn chế với Lục Trường Sinh.
Chính khả năng kiểm soát số lượng phân thân của hắn có hạn.
Đúng, hắn không có cách nào khống chế quá nhiều phân thân một lúc.
Điều này cũng liên quan tới phương diện tinh thần.
Thế nhưng ý tưởng này thì chính xác.
Không ngừng chia ra phân thân.
Để phân thân không ngừng trưởng thành, cuối cùng hòa làm một thể.
Cho dù bản thể của Lục Trường Sinh vẫn luôn duy trì số hạt nhục thân như hiện tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận