Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 150. Quái trùng màu đen (2)



Chương 150. Quái trùng màu đen (2)




Lục Trường Sinh đã rất quen thuộc đường đi nước bước trong Huyết Sát Môn, không lâu sau hắn đã tới trước cửa.
Lần này Lục Trường Sinh cũng không đi thẳng ra sau núi mà lại tới cửa chính của Huyết Sát Môn luôn.
Thân phận của hắn giờ dẫu gì cũng là “đại hiệp”, chuyện không báo mà lấy hắn không làm được.
Chỉ cần Huyết Sát Môn đồng ý bán thì Lục Trường Sinh sẽ dùng bạc để mua.
Giờ Lục Trường Sinh cũng chẳng thiếu chút bạc ấy.
“Trang... Trang đại hiệp!”
Lúc Lục Trường Sinh vừa đi vào cửa Huyết Sát Môn, thủ vệ trông thấy hắn thì kinh hãi lắm, thậm chí còn định chạy biến vào bên trong luôn.
“Đứng lại!”
Lục Trường Sinh quát lớn một tiếng.
Hai tên thủ vệ không dám chạy nữa, ngược lại còn e dè hỏi: “Trang đại hiệp, ngài có gì dặn dò ạ?”
Tuy bên ngoài đều đồn Trang Thập Tam là “Đại hiệp” ghét ác như thù, tính tình hiệp nghĩa.
Thế nhưng đối với người của Huyết Sát Môn mà nói Trang Thập Tam quả thực chính là một tên sát tinh.
Lần trước hắn chỉ dựa vào sức lực của một người mà gần như hủy diệt toàn bộ Huyết Sát Môn.
Giờ họ trông thấy Trang Thập Tam đều rất sợ hãi.
Dù sao hành vi của họ lúc trước nói thế nào cũng là “ác”, chính là đối tượng bị Trang Thập Tam căm ghét nhất, thử hỏi có thể không sợ hay sao?
“Ta tới mua Cổ Nham Chi, các ngươi chạy gì mà chạy?”
“Mua Cổ Nham Chi?”
Hai tên thủ vệ liếc nhìn nhau rồi mới thở phào một hơi: “Trang đại hiệp, ngài muốn mua Cổ Nham Chi thì xin mời vào bên trong.”
“Không phải lần trước các ngươi nói không bán Cổ Nham Chi sao?”
Lục Trường Sinh hơi kinh ngạc.
“Ừm... Sau chuyện lần trước Huyết Sát Môn chúng ta đã bắt đầu hợp tác với các thế lực trong thành Nam Dương.”
“Bên trên đã căn dặn, chỉ cần ngài muốn mua Cổ Nham Chi thì chúng ta sẽ bán ngay.”
Lục Trường Sinh đã hiểu.
Thì ra Huyết Sát Môn bị đánh tới sợ, không dám không bán nữa.
“Được rồi, dẫn đường đi.”
Lục Trường Sinh nghĩ, nếu có thể mua thì đương nhiên là tốt nhất, cũng không cần hắn phải vất vả tự vào rừng khai thác nữa.
Muốn khai thác số lượng lớn Cổ Nham Chi sẽ mất rất nhiều thời gian và sức lực, tính ra thì cái được chẳng bằng cái mất.
Đi vào Huyết Sát Môn, Lục Trường Sinh phát hiện bên trong chất đống rất nhiều Cổ Nham Chi.
Hơn nữa dù đang là ban đêm nhưng vẫn có người không ngừng nghỉ chế tác kỳ hương Cổ Nham.
Lục Trường Sinh được dẫn tới phòng khách, một nam tử trung niên mặc đồ như thương nhân ra đón tiếp hắn.
“Bái kiến Trang đại hiệp, kẻ hèn này là Lục Kỳ, phó hội trưởng thương hội Cổ Nham Hương.”
Nam tử trung niên tự giới thiệu bản thân, không ngờ lại là hội phó của một thương hội.
Điều này khiến Lục Trường Sinh rất tò mò.
“Nơi này là Huyết Sát Môn, một vị hội phó thương hội như ngươi sao lại ở đây? Ngươi cũng là người của Huyết Sát Môn à?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Trang đại hiệp, nơi này đúng là Huyết Sát Môn, nhưng ta cũng không phải người của Huyết Sát Môn. Thương hội Cổ Nham Hương là thương hội do Huyết Sát Môn và nhiều thế lực trong thành Nam Dương cùng nhau xây dựng, công việc chủ yếu là chế tác và tiêu thụ kỳ hương Cổ Nham.”
“Bất cứ việc gì liên quan tới Cổ Nham Hương đều sẽ do thương hội xử lý.”
Lục Kỳ giải thích với hắn.
“Môn chủ mới của Huyết Sát Môn đâu rồi?”
Lục Trường Sinh lại hỏi.
“Chuyện này... Trang đại hiệp, môn chủ mới của Huyết Sát Môn đang bận việc nên ta mới thay mặt tới tiếp Trang đại hiệp.”
Sắc mặt Lục Kỳ có chút xấu hổ.
“Vậy sao?”
Lục Trường Sinh chỉ nghĩ một lát là đã hiểu ra lý do rồi.
Chỉ e là môn chủ mới của Huyết Sát Môn không dám tới gặp hắn, người ta sợ bị Trang Thập Tam đánh chết ấy mà.
Dù sao từ trên xuống dưới Huyết Sát Môn đều rất sợ Trang Thập Tam.
Nói trắng ra thì Huyết Sát Môn và Trang Thập Tam có thể nói là có “huyết hải thâm cừu”.
Nhưng Huyết Sát Môn hiện giờ thật ra cũng không có quá nhiều quan hệ với Huyết Sát Môn khi xưa.
“Xin Trang đại hiệp đừng để bụng, uy danh của ngài rất lớn, quả thực môn chủ Huyết Sát Môn không dám xuất hiện trước mặt ngài đâu.”
“Nhưng nếu là chuyện về Cổ Nham Chi hay có liên quan tới Cổ Nham Hương thì ta đều có toàn quyền quyết định!”
Giọng điệu Lục Kỳ chắc như đinh đóng cột, cực kỳ tự tin.
“Được rồi, vậy thì nói với ngươi cũng được.”
“Ta muốn mua một trăm cân Cổ Nham Chi, cần bao nhiêu bạc đây?”
Lục Trường Sinh hỏi thẳng.
“Trang đại hiệp, Cổ Nham Chi có giá mười lạng bạc một cân.”
Lục Trường Sinh nghĩ tới giá của Cổ Nham Hương, tính toán một lát, cảm thấy mức giá đối phương đưa ra cũng hợp lý.
“Được, đây là ngân phiếu một nghìn lạng, mau mang Cổ Nham Chi ra đây cho ta.”
Lục Trường Sinh trực tiếp đưa ra một tờ ngân phiếu nghìn lạng.
“Xin Trang đại hiệp chờ một lát.”
Nói xong Lục Kỳ lập tức dặn dò người dưới đi làm việc.
Lục Trường Sinh cũng không ngồi yên, hắn đứng dậy đi loanh quanh trong Huyết Sát Môn một vòng.
Thật ra vết tích của Huyết Sát Môn đã nhạt đi nhiều, khắp nơi đều là người của thương hội Cổ Nham Hương.
Huyết Sát Môn cũng chỉ còn lại một cái tên mà thôi.
Mà nói ra cũng lạ, lúc trước nơi này là Cao Gia Bảo, sau đó lại biến thành Huyết Sát Môn, rồi giờ lại đang chậm rãi đổi thành thương hội Cổ Nham Hương.
Không lâu sau một trăm cân Cổ Nham Chi đã được mang tới, Lục Trường Sinh nhận xong trực tiếp rời khỏi Huyết Sát Môn.
Hắn tai thính mắt tinh, dù đi giữa đêm tối cũng không có vấn đề gì.
Lúc Lục Trường Sinh đang đi về phía thành Nam Dương thì đột nhiên hắn khẽ cau mày, không nhịn được che kín mũi miệng lại.
“Sao lại thối thế này?”
Lục Trường Sinh ngửi được một thứ mùi thối không thể chịu nổi.
Hắn nhìn quanh bốn phía, sau đó phát hiện trong một rãnh nước bẩn ở gần khu rừng bên cạnh có ba cỗ thi thể.
Ba cỗ thi thể này đã khô quắt, như thể máu trong người họ đều đã bị hút cạn.
Hơn nữa ba cỗ thi thể tỏa ra mùi thối nồng nặc, đó không chỉ là múi thối của thi thể mà còn có vị rất lạ, khiến người ta cực kỳ khó chịu. Hết chương 150.



Bạn cần đăng nhập để bình luận