Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2001: Chúa Tể triệu kiến, bí ẩn Vĩnh Hằng! (3)

Mà hiện giờ Lục Trường Sinh đã biết.
Thì ra khí vận còn liên quan đến linh hồn.
Còn việc tại sao khí vận có thể tăng cường linh hồn thì Lục Trường Sinh không rõ.
Nhưng hắn mơ hồ có một suy đoán.
Lúc này Chúa Tể Phi Long cũng nói: “Thật ra rất nhiều Chúa Tể đều có suy đoán. Linh hồn tại vô số chiều không gian, vô số dòng thời gian đều tiềm ẩn một ít liên hệ. Khi một bản thân nào đó tại một chiều không gian nào đó trở nên vô cùng cường đại, khí vận gia tăng, lúc đó linh hồn tại những chiều không gian khác bất giác sẽ thay đổi, linh hồn dần xói mòn và hội tụ tới chỗ linh hồn mạnh nhất, khiến cường giả càng thêm mạnh mẽ.”
“Hiện tượng này được gọi là tụ linh.”
“Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều Chúa Tể đều muốn các đệ tử nhất định phải dùng hết khả năng tranh đoạt, nhanh chóng khiến bản thân lớn mạnh. Chỉ có cách này mới có thể trở thành linh hồn cường đại nhất trong vô số chiều không gian từ nơi sâu xa rồi bất giác tăng cường linh hồn.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Xem ra các Chúa Tể đều nghiên cứu rất sâu về “linh hồn”.
Theo cái nhìn của các Chúa Tể, nghiên cứu linh hồn thật ra chính là nghiên cứu “con đường vĩnh hằng”.
“Sư tôn, trước mắt đại vũ trụ của chúng ta đã từng sinh ra cường giả cảnh giới Vĩnh Hằng chưa?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Chuyện này… có thể có mà cũng có thể không.”
“Dù sao chỉ cần cảnh giới Vĩnh Hằng không muốn lộ diện thì dù họ có đứng trước mặt chúng ta, chúng ta cũng không biết đối phương là cảnh giới Vĩnh Hằng. Nhưng ít ra trước mắt tại đại vũ trụ xưa nay chưa từng có tin tức gì về việc cảnh giới Vĩnh Hằng công khai lộ diện.”
“Vậy sao đại vũ trụ lại lưu truyền tin tức về cảnh giới Vĩnh Hằng?”
Lục Trường Sinh lại hỏi tiếp.
Chúa Tể Phi Long nhìn qua Lục Trường Sinh với vẻ thâm sâu.
“Ta nói rồi, dù cảnh giới Vĩnh Hằng có đứng trước mặt chúng ta thì chúng ta cũng không biết… Có lẽ những tin tức này là do một vị cảnh giới Vĩnh Hằng nào đó lưu lại, cũng coi như cho toàn bộ sinh mệnh tại đại vũ trụ một tia hy vọng.”
Lục Trường Sinh hiểu ra.
Liên quan tới cảnh giới Vĩnh Hằng đều là một ít truyền thuyết hư vô mờ mịt.
Không có gì cụ thể cả.
“Được rồi, về cơ bản những gì nên nói đều đã cho ngươi biết cả.”
“Nhớ kỹ, linh hồn dù rất quan trọng nhưng tu vi mới là căn bản. Dù sao tăng cường linh hồn cũng vì tương lai có thể nhanh chóng gia tăng tu vi. Nếu ngươi đã bái bản tọa làm thầy thì tất nhiên vi sư sẽ ban cho ngươi bảo vật.”
“Đây là tháp Tụ Vận, tên như ý nghĩa, sau khi luyện hóa tháp Tụ Vận, từ nơi sâu xa khí vận của ngươi sẽ từ từ tăng cường. Còn tăng cường bao nhiêu khí vận thì phải xem tạo hóa của ngươi. Theo lý thuyết uy danh của ngươi truyền bá khắp đại vũ trụ thì khí vận sẽ càng nhiều. Đây cũng là nguyên nhân vi sư yêu cầu đệ tử của núi Phi Long dốc sức tạo được danh tiếng to lớn tại đại vũ trụ, nhất định không được khiêm nhường.”
“Đệ tử của các Chúa Tể khác cũng vậy, ai nấy đều đang xông xáo khắp đại vũ trụ cũng vì thanh danh. Thiên kiêu, vô thượng thiên kiêu, rồi kẻ số một xưa nay hay nhân tài chưa từng xuất hiện trong lịch sử, dù sao tên tuổi càng lớn càng tốt. Nhưng nhất định không thể thua, bởi một khi thua thì khí vận sẽ xói mòn rất nhiều, thậm chí rất khó để bổ sung lại.”
Lục Trường Sinh nhận lấy tháp Tụ Vận.
“Sư tôn, đệ tử còn một câu hỏi cuối cùng.”
“Nói đi.”
“Trước đó cường độ linh hồn của đệ tử rất bình thường, nếu không nhờ tần suất tăng cường linh hồn thì thậm chí ngay cả bậc thang linh hồn đệ tử cũng không thể xông qua.”
“Liệu có phải là thực ra đệ tử chưa từng dẫn phát ‘hiện tượng tụ linh’ hay không, thậm chí linh hồn của đệ tử còn đang chảy về phía dòng thời gian khác, chiều không gian khác. Nói cách khác tại chiều không gian khác và dòng thời gian khác, có thể còn có linh hồn mạnh hơn bản thân hiện giờ tồn tại.”
Lục Trường Sinh ý thức được điểm này.
Lý giải theo “hiện tượng tụ linh”, cường giả càng mạnh thì linh hồn cũng càng mạnh.
Nếu Lục Trường Sinh là tồn tại mạnh nhất thì linh hồn của hắn không thể yếu như vậy được.
“Theo lý thuyết là thế. Nhưng ngươi đừng vội nản chí, chỉ cần hăm hở tiến lên thì có thể sẽ vượt qua linh hồn ở những chiều không gian và dòng thời gian khác.”
Chúa Tể Phi Long an ủi.
Đây cũng là lý do Chúa Tể Phi Long không thu nhận những kẻ siêu thoát có linh hồn yếu kém làm đệ tử.
Linh hồn yếu kém về cơ bản đại cũng có nghĩa là linh hồn không phải kẻ mạnh nhất trong tất cả các chiều không gian và dòng thời gian khác.
Một bước mạnh từng bước mạnh.
Kẻ yếu muốn hăm hở tiến lên đều rất khó khăn.
“Tạ ơn sư tôn giải đáp, đệ tử hiểu rồi.”
Lục Trường Sinh cung kính hành lễ.
Hắn thật sự đã hiểu.
Thì ra tu hành không chỉ là tranh đoạt với người khác mà thực ra còn phải cạnh tranh với chính mình.
Hơn nữa là cạnh tranh với “chính mình” tại vô số dòng thời gian và vô số chiều không gian khác nhau.
Phải nói là cực kỳ khó khăn.
Ai biết “chính mình” tại các dòng thời gian khác cường đại đến mức nào rồi?
Thậm chí đã trở thành tồn tại nhị cảnh hay tam cảnh?
Dù sao bản thân tại dòng thời gian khác rất có thể cũng có “đỉnh cấp ngộ tính”.
Lục Trường Sinh cáo từ rời đi.
Nhưng lúc rời đi Chúa Tể Phi Long lại cho Lục Trường Sinh thêm một đặc quyền, chính là có thể tới gặp hắn bất cứ lúc nào.
Dù là đệ tử chân truyền thì phần lớn đều không có đãi ngộ như vậy. Chỉ riêng ba đệ tử nhị cảnh mới có đãi ngộ này.
Lục Trường Sinh quay về động phủ.
Lâm Thanh Loan khẽ cười nói: “Sao rồi?”
“Đúng là mở rộng tầm mắt.”
Lục Trường Sinh nhìn qua Lâm Thanh Loan.
Theo hắn thấy, hiện giờ Lâm Thanh Loan có Thần Thụ Số Mệnh, hẳn nàng chính là tồn tại mạnh nhất trong rất nhiều chiều không gian và dòng thời gian khác.
Bởi vậy đối với Lâm Thanh Loan mà nói, mọi chuyện đều rất tốt đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận