Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 76. Lên cấp lang trung! Khai đường tọa chẩn, cố nhân đến! (2)



Chương 76. Lên cấp lang trung! Khai đường tọa chẩn, cố nhân đến! (2)




Ở thành Nam Dương này, chỉ cần là dược phô có mang chữ "Diệu" thì gần như đều là dược phô dưới trướng của Diệu Thủ Viên.
"Lục đại phu, ngài đã tới rồi."
"Ta đã dọn dẹp sạch sẽ chỗ ngồi của ngài rồi."
Đúng lúc này, Trương Hoàn chạy chậm từ trong Diệu Nhân Đường ra rồi cung kính lên tiếng.
Lục Trường Sinh gật đầu.
Trương Hoàn là người rất lanh lợi, hơn nữa còn chăm chỉ, vậy nên vừa mới sáng sớm, hắn đã dọn dẹp sạch sẽ chỗ mà Lục Trường Sinh sẽ ngồi.
Thậm chí, trên bàn cũng đã có sẵn một bình trà nóng.
"Ngươi có lòng."
Lục Trường Sinh rất hài lòng.
Hắn nhìn sang một chiếc bàn ở bên cạnh.
Đó là chỗ ngồi dành cho vị đại phu còn lại của Diệu Nhân Đường.
Trước khi tới đây, Lục Trường Sinh đã tìm hiểu rõ tình hình. Đối phương tên là Uông Như Hải, ước chừng bốn mươi tuổi và đã ở Diệu Nhân Đường này khoảng mười năm, cũng có thể coi là lang trung có thâm niên.
Chỉ một lát sau, một nam tử trung niên đã từ bên ngoài bước vào.
Đối phương ngồi xuống vị trí lang trung còn lại.
Ngay lập tức, Lục Trường Sinh đã biết thân phận của đối phương. Hắn đứng dậy, chủ động chào hỏi: "Vị này chính là Uông đại phu phải không?"
"Ta là Lục Trường Sinh, lang trung vừa mới tới Diệu Nhân Đường, sau này kính xin Uông đại phu chỉ giáo nhiều hơn!"
Uông Như Hải cũng vội vàng đứng dậy đáp lễ, hắn nói: "Lục đại phu khách khí rồi, người là đệ tử duy nhất đã xuất sư của Ngô đại phu, nhất định là đã có được chân truyền của Ngô đại phu, sau này ta còn cần Lục đại phu chỉ giáo nhiều hơn mới phải."
Lục Trường Sinh đã hiểu rõ, Uông Như Hải là một người khiêm tốn và hiền lành.
Làm việc với người như vậy chắc chắn là không khó khăn gì.
Sau này, hai người là cộng sự ở Diệu Nhân Đường, như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện xấu gì.
Cả hai cùng trò chuyện một phen rồi mới ai về chỗ của người nấy.
Tiếp đó là bệnh nhân bắt đầu lục tục tới.
Vị trí của Diệu Nhân Đường tuy khá hẻo lánh nhưng nơi này cũng tính là dược phô lâu năm, tất nhiên cũng sẽ có "khách quen" tìm tới, chủ yếu là một số người sống ở xung quanh.
Số lượng bệnh nhân cũng không hề ít.
Lục Trường Sinh chính thức bắt đầu tọa chẩn khám bệnh một mình.
Thời gian cứ thế trôi đi, lại một tháng nữa đã qua.
Thời tiết mỗi lúc một lạnh, số lượng bệnh nhân của Diệu Nhân Đường cũng dần dần tăng nhanh.
Tuy là Lục Trường Sinh còn rất trẻ, thế nhưng dù sao hắn cũng là đồ đệ của Ngô Cảnh, nền tảng y thuật rất vững chắc. Trong một tháng vừa qua, hắn đã nhận được tín nhiệm từ bệnh nhân, có vị trí vững chắc tại Diệu Nhân Đường.
Mặc dù vẫn có một ít nghi nan tạp chứng mà Lục Trường Sinh không giải quyết được nhưng khi gặp trường hợp đó, hắn sẽ đi thỉnh giáo sư phụ Ngô Cảnh.
Cơ bản cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Ngày hôm đó, Lục Trường Sinh tiếp một bệnh nhân nữ.
Nữ bệnh nhân này mặc quần áo bó sát màu đỏ, để lộ ra dáng người yểu điệu. Tuy nhiên, nàng lại che mặt nên không thể nhìn thấy rõ tướng mạo.
Chẳng qua Lục Trường Sinh đã nhận ra thân phận của nữ bệnh nhân này ngay lập tức.
Lý Hồng Trang!
Nữ bệnh nhân này chính là người quen của Lục Trường Sinh, Lý Hồng Trang.
Nhưng chẳng phải Lý Hồng Trang đã rời khỏi phủ Nam Dương từ lâu rồi sao? Tại sao giờ nàng còn quay lại?
Tuy vậy, có vẻ như Lý Hồng Trang lại không nhận ra thân phận của Lục Trường Sinh.
Dù sao đi nữa, trước đây Lục Trường Sinh vẫn luôn ngụy trang, lần nào gặp Lý Hồng Trang hắn cũng mặc hắc y và che mặt, tất nhiên là lúc này Lý Hồng Trang sẽ không thể nhận ra hắn.
"Khó chịu ở đâu?"
Lục Trường Sinh hỏi.
"Có lẽ là ta bị thương..."
Lý Hồng Trang có một chút do dự nhưng rốt cục vẫn lên tiếng trả lời.
"Bị thương à?"
Lục Trường Sinh đặt ngón tay lên cổ tay của Lý Hồng Trang và bắt đầu bắt mạch.
"Phủ tạng bị thương rồi, khí huyết cũng thiếu hụt."
"Cô nương hẳn là người luyện võ phải không?"
Lục Trường Sinh hỏi.
"Đúng, ta là người luyện võ, bất cẩn bị thương trong lúc tập luyện."
Lý Hồng Trang giải thích như vậy.
Lục Trường Sinh chỉ mỉm cười chứ không truy hỏi ngọn ngành.
Phủ tạng của Lý Hồng Trang bị thương nhưng không phải do luyện công mà là bị đả thương.
Hơn nữa, với dáng vẻ của Lý Hồng Trang lúc này, hẳn là nàng đã đạt tới cấp độ Luyện Tạng, nếu không bị thương phủ tạng như vậy, nàng cũng chẳng thể sống đến bây giờ.
"Việc nhỏ thôi, thương thế ở phủ tạng cũng không nặng."
"Ta sẽ kê cho cô nương một toa thuốc, điều dưỡng một thời gian là có thể khỏi hẳn."
Lục Trường Sinh lập tức lấy ra một toa thuốc.
"Đa tạ đại phu."
Lý Hồng Trang thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, nàng mua thuốc theo toa rồi vội vã rời đi.
Đêm xuống, Lục Trường Sinh đang rèn luyện phủ tạng trong phòng.
"Lâm."
Toàn thân Lục Trường Sinh đều chấn động khi hắn triển khai bí pháp Cửu Tự Lôi Âm.
Dược thiện khi nãy vừa mới sử dụng bây giờ đã biến thành một dòng nước ấm, dòng nước chảy theo sự chấn động của bí pháp Cửu Tự Lôi Âm để tiến vào bên trong ngũ tạng lục phủ, giúp tẩm bổ phủ tạng toàn thân.
Trước mắt Lục Trường Sinh bỗng nhiên xuất hiện một hàng chữ nhỏ.
"Thiên Thủy Luyện Tạng công viên mãn, cộng 5 điểm ngộ tính."
Lục Trường Sinh khẽ giật mình, hắn lập tức mở bảng thuộc tính ra.
Ký chủ: Lục Trường Sinh.
Ngộ tính: 551 (Tiềm long tại uyên)
Tàm Ti Kiếm: Đại thành.
Thiên Thủy Luyện Tạng công: Tầng thứ năm viên mãn.
Bí pháp Cửu Tự Lôi Âm: Viên mãn (Tàn).
Trên bảng thuộc tính thể hiện rằng Thiên Thủy Luyện Tạng công đã viên mãn.
Đây là môn võ công Luyện Tạng thứ hai mà Lục Trường Sinh tu luyện, nó cũng chỉ là võ công cấp năm rất phổ thông mà thôi.
Bây giờ, Lục Trường Sinh còn một môn võ công Luyện Tạng cuối cùng nữa
Tuy rằng ba môn võ công này cũng chỉ là những môn võ công Luyện Tạng thông thường, thế nhưng sau một thời gian rèn luyện phủ tạng không ngừng, lại có thêm bí pháp Cửu Tự Lôi Âm thần kỳ này hỗ trợ, hiện nay ngũ tạng lục phủ của Lục Trường Sinh đã vô cùng vững chắc rồi. Hết chương 76.



Bạn cần đăng nhập để bình luận