Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1695: Dưỡng đao vạn năm vẫn thất bại thảm hại! Đây chính là cái uy của thiên kiêu! (5)

Có vẻ đối phương cũng không bị cái danh “thiên kiêu” của Tinh Oánh dọa sợ.
Ngược lại còn cất lời một cách cực kỳ lạnh lùng.
“Có thể trảm thiên kiêu?”
Tinh Oánh mở to hai mắt.
Nhưng trong mắt không có e ngại, ngược lại còn có vẻ rất hứng thú.
Đúng, chính là hứng thú.
Điều này khiến lòng Long Tiêu lạnh ngắt.
Hắn dưỡng đao vạn năm, mục đích không phải vì vung đao chém thiên kiêu sao?
Hắn đã chờ rất lâu.
Rốt cục cũng chờ được cơ hội này, nếu có thể chém Tinh Oánh thì có thể chứng minh đao này của hắn hơn người.
Không uổng công hắn dưỡng đao vạn năm!
“Chém.”
Long Tiêu ra tay.
Không có dấu hiệu nào báo trước nhưng lại dữ dội như là núi lửa phun trào, đao khí kinh khủng trong nháy mắt đao ra khỏi vỏ đã bao phủ toàn bộ hư không Hỗn Độn.
Như thể toàn bộ hư không Hỗn Độn đều là đao khí kinh khủng.
Một đao này của Long Tiêu đúng là không thể coi thường.
Chẳng trách hắn dám nói có thể trảm thiên kiêu.
Đao này đúng là có uy lực khủng bố.
Chỉ sơ sẩy một chút e rằng Tinh Oánh sẽ gặp rắc rối.
Nhưng ngay sau đó thân ảnh Tinh Oánh hơi chao đảo.
Như thể không bận tâm tới đao khí của Long Tiêu, trực tiếp xuyên qua đao khí, đi thẳng tới trước mặt Long Tiêu.
Sau đó nhẹ nhàng chỉ một cái.
Một chỉ này ấn trên người Long Tiêu.
Toàn thân Long Tiêu chấn động.
“Bùm.”
Nháy mắt thân thể Long Tiêu nổ tung, biến thành bột mịn.
Hơn nữa còn là thứ bột mịn đã hoàn toàn là đã mất đi sinh mệnh.
Dưới một chỉ này, sinh mệnh lực trong toàn thân Long Tiêu đều đã bị chôn vùi.
Chết!
Long Tiêu hoàn toàn chết đi.
Không có khả năng sống lại nữa.
Tĩnh!
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Dường như rất nhiều người vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Một đao vừa rồi của Long Tiêu khủng bố thế nào?
Dưỡng đao vạn năm.
Thậm chí cuồng ngôn tới độ có thể trảm thiên kiêu.
Rất nhiều người thậm chí còn lo lắng vị thiên kiêu như Tinh Oánh sẽ ứng đối ra sao.
Kết quả cục diện xoay chuyển bất ngờ.
Trong khoảnh khắc Long Tiêu đã mất mạng.
Hoàn toàn chết đi.
Cục diện xoay chuyển đến mức khiến mọi người như được mở rộng tầm mắt.
“Thiên kiêu… . đây mới là thiên kiêu chứ!”
“Tinh Oánh không bị đao khí của Long Tiêu ảnh hưởng, đây chính là thiên phú của nàng, hoặc phải nói là thiên phú của sinh mệnh đặc biệt. Phàm là năng lượng công kích không vượt quá năng lượng của chính nàng thì nàng có thể bỏ qua bất cứ công kích nào, loại thiên phú này… thật đáng sợ!”
“Mỗi vị thiên kiêu đều không thể coi thường. Dù Long Tiêu dưỡng đao vạn năm thì sao? Muốn khiêu chiến thiên kiêu vẫn không khác gì người si nói mộng.”
“Đáng tiếc cho Long Tiêu còn muốn nhất chiến thành danh, kết quả bản thân lại chết như thế…”
Một số người đã kịp phản ứng.
Bọn hắn vốn biết Tinh Oánh là thiên kiêu, cũng biết điểm đặc biệt của Tinh Oánh.
Không bị ảnh hưởng bởi năng lượng công kích đồng cấp.
Loại thiên phú này khiến người ta kinh thán không thôi.
Những sinh mệnh đặc biệt này thật sự rất khó đối phó.
Có thể trở thành thiên kiêu chắc chắn không phải dựa vào may mắn.
“Vương gia chủ, trận chiến này bên đó đã nhường rồi, Trần gia chúng ta thắng!”
Trần Thiên Lâm có thể nói là mở mày mở mặt, buồn bức trước đó đều tan biến.
Thiên kiêu không hổ là thiên kiêu.
May mà hắn mời được Tinh Oánh.
Giờ xem ra đây quả nhiên là lựa chọn chính xác.
Nếu không bất cứ tu sĩ có bình xét cấp bậc tuyệt thế nào đối mặt với một đao này của Long Tiêu chỉ sợ cũng khó mà cản nổi.
Dù sao cũng là dưỡng đao vạn năm, không phải loại người dễ đối phó.
Nhưng bất kể thế nào, gặp phải Tinh Oánh là nỗi bất hạnh Long Tiêu.
Hiện giờ Lâm gia đã thắng lại một ván.
“Hừ, mới thắng một lần thôi, Vương gia ta vẫn còn ưu thế, tiếp tục đi.”
Gia chủ Vương gia cười lạnh.
Thế là trận thứ tư cũng bắt đầu.
Ván thứ tư do Lục Trường Sinh thay mặt Trần gia xuất chiến.
Sau khi Tinh Oánh thắng lợi cũng không vội rời đi.
Ngược lại là còn rất hào hứng ở lại xem Lục Trường Sinh đánh trận tiếp.
Không biết vì sao nàng lại có cảm giác Lục Trường Sinh dường như có một tia uy hiếp với mình.
Chỉ là tia uy hiếp này rất nhạt.
Nhưng dường như cũng rất đặc biệt.
Thế nên Tinh Oánh mới chú ý tới Lục Trường Sinh.
“Cuộc chiến thứ tư, Lục Trường Sinh đấu với Lâm Phong!”
Đối thủ của Lục Trường Sinh là Lâm Phong.
Người này cũng là đệ tử có bình xét cấp bậc tuyệt thế của Lạc Tinh Thánh Tông.
Lâm Phong là một kiếm khách.
Sắc mặt lạnh như băng.
Hai người lẳng lặng đứng trong Hỗn Độn, xa xa giằng co.
“Vù vù.”
Kiếm ý của Lâm Phong phóng lên tận trời.
Kiếm ý khủng bố đâm thẳng về phía Lục Trường Sinh, như thể muốn xé rách cả tâm thần ý thức của Lục Trường Sinh.
“Ừm?”
Lục Trường Sinh tâm chí kiên định, lù lù bất động.
Kiếm ý vô ảnh vô hình, trên thực tế là công kích nhắm vào tinh thần ý thức, nếu là tu sĩ bình thường, cho dù có bình xét cấp bậc “tuyệt thế”, nếu tinh thần ý chí không kiên định chỉ sợ cũng không kịp trở tay.
Nhưng ý chí của Lục Trường Sinh kiên định đến nhường nào?
Từ đầu hắn đã tu luyện tâm linh.
Chỉ có tâm linh bất hủ mới có thể thành tựu Đại La Tiên Tôn.
Bởi vậy mặc cho kiếm ý chém giết tâm linh của hắn thế nào cũng không thể rung chuyển Lục Trường Sinh mảy may.
Huống chi Lục Trường Sinh còn có Hư giới.
Hư giới vốn đã từ hư hóa thực.
Có thể tăng phúc cho tinh thần ý thức rất lớn.
Quan trọng hơn là Lục Trường Sinh còn có Thập Tam Trọng Chân Ngã Pháp.
“Chân ngã” của hắn cũng cực kỳ cường đại.
Có tất cả những thứ này, đừng nói chỉ là kiếm ý mà dù kiếm ý có mạnh hơn gấp mười cũng đừng hòng rung chuyển tâm linh của Lục Trường Sinh.
Nhưng một khi đối phương phát động kiếm ý tức là đã động thủ.
Mà đối phương đã động thủ thì Lục Trường Sinh cũng sẽ không khách khí.
“Ruỳnh.”
Một luồng sáng trắng hiện lên.
Hư giới giáng lâm!
Thời khắc này Hư giới đã như ẩn như hiện mà không còn là một tia sáng trắng nhỏ nhoi như trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận