Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1694: Dưỡng đao vạn năm vẫn thất bại thảm hại! Đây chính là cái uy của thiên kiêu! (4)

Đến Đăng Thần cửu giai nếu muốn trở thành thiên kiêu thì phải nghịch phạt sinh mệnh Hỗn Độn mới được.
Ai có thể nghịch phạt sinh mệnh Hỗn Độn chứ?
Chính vì vậy nên gần như không có thiên kiêu Đăng Thần cửu giai.
Đương nhiên cũng không phải là hoàn toàn không có ai.
Thỉnh thoảng sẽ có một ít thiên tài được gọi là uy áp toàn bộ thời đại ấy.
Người như thế có thể nghịch phạt sinh mệnh Hỗn Độn, trở thành thiên kiêu!
Nhưng thiên kiêu cấp độ đó chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tuy nhiên trong chín vị tu sĩ Trần gia mời tới cũng chỉ có mình Tinh Oánh là thiên kiêu.
Bởi vậy tiêu điểm trong toàn bộ đại điện đều dồn về phía Tinh Oánh.
Ánh mắt Lục Trường Sinh cũng hướng về phía Tinh Oánh.
Hắn đã nghe nói về thiên kiêu Tinh Oánh nhưng chưa từng gặp mặt.
Lần này được gặp mới thấy Tinh Oánh nhìn như là một cô em gái nhà bên, thật sự không thể nhìn ra khí thế của “thiên kiêu”.
Có điều đợi lát nữa đại chiến có lẽ sẽ biết rõ thôi.
“Các vị, lần này địa điểm đại chiến với Vương gia ở ngay Trần gia, cũng coi như là chút ưu thế vì Trần gia phát hiện ra thế giới Hỗn Độn kia trước.”
“Thế nhưng một khi đại chiến bắt đầu xin các vị toàn lực ứng phó, không được nương tay. Mỗi một trận đấu của các vị đều cực kỳ quan trọng với Trần gia.”
Trần Thiên Lâm thi lễ với chín người.
Mọi người cũng gật đầu đáp lại.
Đương nhiên bọn hắn biết trách nhiệm mình gánh trên vai không hề nhỏ.
Nhưng bọn hắn vẫn rất tự tin.
Về cơ bản bọn hắn chưa bao giờ thua cuộc, cho dù đối phương rất có thể là thiên tài của Lạc Tinh Thánh Tông thì bọn hắn cũng không sợ.
“Ừm.”
“Bọn hắn tới rồi.”
Trần Thiên Lâm vừa mới nói xong đã thấy một đám người từ ngoài cửa bước vào.
Rõ ràng đều là người của Vương gia.
“Tách.”
Ánh mắt hai bên đều rơi xuống người đối phương.
Nhất thời, bầu không khí trong toàn bộ đại điện trở nên căng như dây đàn.
“Các vị, tới chiến trường Hỗn Độn đi.”
Thế là hai bên lại dẫn người tới Hỗn Độn.
Đại chiến trong Hỗn Độn không cần kiêng dè gì cả, có thể thoải mái thi triển tài năng.
“Đăng Thần nhất giai đối chiến. Trần gia Triệu Huyền, Vương gia Lâm Mặc.”
Không ai nhiều lời vô nghĩa.
Tu sĩ của hai bên đứng dậy.
Đều là Đăng Thần nhất giai.
Thế nhưng khi nghe thấy tên Lâm Mặc, trong lòng người Trần gia lại không khỏi run rẩy.
Thiên kiêu!
Vị tu sĩ đầu tiên Vương gia mời tới thế mà lại là thiên kiêu, hơn nữa còn là thiên kiêu của Lạc Tinh Thánh Tông.
Thế này còn đánh gì nữa?
Sắc mặt Triệu Huyền cũng đã tái xanh.
Hắn cũng không hề kém cỏi.
Hắn là đệ tử có bình xét cấp bậc “tuyệt thế” của Thiên Quang Thánh Tông.
Vốn cho rằng trận chiến này mười phần chắc chín, nhưng không ngờ lại phải đối đầu với thiên kiêu của Lạc Tinh Thánh Tông? Thế nhưng Triệu Huyền cũng sẽ không nhận thua.
Thiên kiêu thì sao chứ?
Triệu Huyền tự nhận mình không kém bất cứ kẻ nào.
“Giết.”
Triệu Huyền ra tay trước.
Nhục thân hắn kịch liệt bành trướng.
Uy lực lập tức tăng vọt gấp mười lần, quả là kinh thiên động địa.
Lâm Mặc phía đối diện là một tên kiếm khách.
Đối mặt với nhục thân kinh khủng của Triệu Huyền, Lâm Mặc chỉ nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Một kiếm này mang theo kiếm quang chói mắt, nháy mắt xuyên thủng nhục thân của Triệu Huyền.
Dù nhục thân của Triệu Huyền cực kỳ khổng lồ.
Thế nhưng khi từng đạo kiếm quang bổ xuống nhục thân lại như tờ giấy mỏng, ầm vang sụp đổ.
Trận chiến đầu tiên, Lâm Mặc thắng!
Lâm Mặc thu kiếm vào vỏ.
Hắn thậm chí không đợi người của Vương gia nói gì đã trực tiếp xoay người rời đi.
Có vẻ không muốn ở lại thêm nữa.
Sắc mặt người của Vương gia dường như cũng không có gì bất ngờ.
Thậm chí còn vừa cười vừa nói: “Thiên kiêu đúng là thiên kiêu, Vương gia ta phải dùng tới nhân tình mới khiến Lâm Mặc ra tay được. Giờ thắng bại đã định, Trần gia chủ cảm thấy thế nào?”
Trần Thiên Lâm sầm mặt lại.
Triệu Huyền cũng lần nữa khôi phục như cũ.
Vừa rồi đúng là hắn đã thua, nhưng muốn giết chết hắn rõ ràng cũng không dễ.
Hắn cũng có thủ đoạn bảo mệnh riêng.
“Ta thua rồi…”
Triệu Huyền nói xong cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại nữa nên trực tiếp rời đi.
“Vậy thì tiến hành trận thứ hai đi.”
Trần Thiên Lâm lên tiếng.
Đến trận thứ hai, Trần gia phái ra một vị tuyệt thế, mà Vương gia cũng là phái ra một vị tuyệt thế.
Đôi bên đánh ngang tay, thế nên đại chiến suốt một canh giờ.
Cuối cùng đáng tiếc là tu sĩ Trần gia phái ra lại thua.
“Ha ha ha, đa tạ, Vương gia chúng ta lại thắng trận thứ hai rồi.”
Vương gia thật sự rất vui sướng.
Liên tiếp thắng hai trận.
Thắng thêm ba trận nữa thì Vương gia sẽ toàn thắng.
Dù sao trong chín trận chỉ cần thắng năm là có thể lấy được thế giới Hỗn Độn kia rồi.
Không uổng công Vương gia hao phí công sức để tìm hai vị tu sĩ này tới.
Sắc mặt Trần Thiên Lâm lại rất khó nhìn.
Trần gia cũng dốc hết toàn lực để tìm cao thủ Đăng Thần nhất giai và Đăng Thần nhị giai.
Không thể nói thực lực của hai người này kém được.
Nhưng người Vương gia tìm tới đúng là giỏi hơn một bậc, Trần gia có thể làm được gì đây?
Nhưng cũng may đã đến vòng thứ ba.
Tu sĩ Đăng Thần tam giai ra sân.
Người xuất chiến bên phía Trần gia chính là Tinh Oánh, đây chính là thiên kiêu.
Người xuất chiến bên phía Vương gia là một tu sĩ xa lạ, dường như là một đao khách tên gọi Long Tiêu.
Vương gia rõ ràng cũng biết tới danh tiếng của “Tinh Oánh”.
“Thiên kiêu à… Hừ, Trần gia các ngươi cũng ra sức đấy.”
Rõ ràng Vương gia cũng biết muốn mời được một vị thiên kiêu sẽ phải trả cái giá lớn thế nào.
Đó cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Trận chiến này quá nửa là Vương gia thua rồi.
Lục Trường Sinh cực kỳ chú ý trận chiến này.
Dù sao Tinh Oánh cũng là thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông.
Vả lại tu vi chỉ kém một giai so với hắn.
Hắn cũng muốn xem sinh mệnh đặc biệt như Tinh Oánh rốt cuộc mạnh thế nào?
“Ta có một đao, dưỡng đao vạn năm, có thể trảm thiên kiêu!”
Long Tiêu cất lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận