Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2193: Chúa Tể Trường Sinh, trở về gây chấn động học phủ Vĩnh Hằng! (4)

Nhưng danh hiệu Chúa Tể của Lục Trường Sinh thì không có gì phải bàn cãi nữa.
Dù sao thì trước đây Lục Trường Sinh đã là Trường Sinh Chí Tôn.
Giờ hắn trở thành Chúa Tể, tức là Chúa Tể Trường Sinh, cũng không có vấn đề gì.
Danh hiệu đã được xác định, đại vũ trụ từ nay lại có thêm một vị Chúa Tể!
Nhưng lúc đại vũ trụ đang xôn xao vì “Chúa Tể Trường Sinh.”
Thì chính Lục Trường Sinh lại không còn ở đại vũ trụ.
Hắn đã đến học phủ Vĩnh Hằng.
Cảnh tượng khi Lục Trường Sinh rời khỏi học phủ Vĩnh Hằng vẫn còn rõ mồn một.
Ngay cả bản thân Lục Trường Sinh cũng không ngờ mình lại quay về học phủ Vĩnh Hằng nhanh như vậy.
Lục Trường Sinh muốn đi thẳng vào học phủ Vĩnh Hằng.
“Vù vù.”
Ngay sau đó có một sức mạnh ngăn trở Lục Trường Sinh.
Vị diện Chân giới của Lục Trường Sinh tự động bùng phát một luồng sức mạnh.
“Ầm.”
Ngay sau đó tiếng báo động chói tai vang lên.
Tiếp theo từng bóng người nhanh chóng bay vút ra.
“To gan, kẻ nào lại dám xông vào học phủ Vĩnh Hằng?”
“Là vị đạo hữu nào đến?”
Từng luồng khí tức đều là khí tức của Chúa Tể.
Đám đệ tử ngoại môn đều rất kinh ngạc.
Ai lại dám xông vào học phủ Vĩnh Hằng.
“Vừa rồi khí tức của đối phương bùng phát là khí tức của Chúa Tể?”
“Rốt cuộc là Chúa Tể nào lại dám xông vào học phủ Vĩnh Hằng?”
“Ta trở thành đệ tử ngoại môn nhiều năm như vậy mà vẫn chưa từng gặp Chúa Tể nào dám xông vào học phủ Vĩnh Hằng.”
“Khoan đã, người này có phải trông rất quen không?”
“Chẳng phải đó là Trường Sinh Chí Tôn, cường giả Chí Tôn đứng đầu bảng Bách Tôn đấy sao? Hắn từng là đệ tử chân truyền số một học phủ Vĩnh Hằng, nhưng Trường Sinh Chí Tôn chỉ là vũ trụ đại năng, sao giờ lại thành Chúa Tể rồi, chẳng lẽ Trường Sinh Chí Tôn đã tấn thăng đệ tam cảnh?”
Không chỉ một người nhận ra Lục Trường Sinh.
Dù sao thì Lục Trường Sinh cũng không phải là kẻ vô danh tiểu tốt.
Hắn chính là cường giả Chí Tôn đứng đầu bảng Bách Tôn!
Hơn nữa còn là hai lần liên tiếp!
Dù sao thì bảng Bách Tôn mới đã được công bố.
Mà khi bảng Bách Tôn công bố có lẽ Lục Trường Sinh đang bế quan.
Chúa Tể Thần Diễn cũng không biết chuyện Lục Trường Sinh sẽ đột phá thành Chúa Tể như bây giờ.
Hai lần đứng đầu Bảng Bách Tôn, danh tiếng như vậy có thể nói là vô cùng rực rỡ.
Không muốn biết cũng không được.
Nhưng chính vì có quá nhiều người biết Lục Trường Sinh.
Giờ thấy Lục Trường Sinh đã trở thành Chúa Tể, ai nấy đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Vút.”
Cuối cùng một bóng người quen thuộc cũng xuất hiện trong cảm ứng của Lục Trường Sinh.
Đó chính là chân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ!
“Lục Trường Sinh, ngươi đã trở thành Chúa Tể rồi ư?”
Chúa Tể Vĩnh Dạ lên tiếng.
Ngoài ra còn có một số bóng người khác, tất cả đều là Chúa Tể, bọn hắn kinh ngạc nhìn về phía Lục Trường Sinh.
Đây chính là truyền kỳ của học phủ Vĩnh Hằng, vị cường giả Chí Tôn số một bảng Bách Tôn của học phủ Vĩnh Hằng, sao bọn hắn có thể không nhận ra được?
Nhưng điều khiến bọn hắn kinh ngạc là Lục Trường Sinh đã trở thành Chúa Tể.
Dù đã sinh ra Bất Hủ Chân Ý cũng có nghĩa là đã đặt một chân vào đệ tam cảnh, nhưng thật ra vẫn có rất nhiều ví dụ thất bại.
Thành công tiến vào đệ tam cảnh cũng không hề dễ dàng.
Lục Trường Sinh trả lời: “Chúa Tể Vĩnh Dạ bệ hạ, ta cũng vừa tiến vào đệ tam cảnh cách đây không lâu, chuyến này trở về là có việc muốn vào học phủ Vĩnh Hằng, ta quên mất giờ mình đã không còn là đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng nên mới vô tình xông vào học phủ, kinh động đến các vị Chúa Tể.”
Các vị Chúa Tể của học phủ Vĩnh Hằng đều chấp nhận lời giải thích của Lục Trường Sinh.
Dù sao thì cũng là “người nhà.”
Không thể vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà trách cứ Lục Trường Sinh được.
Bất cứ vị Chúa Tể nào cũng không thể coi thường.
Huống chi Lục Trường Sinh lại là một vị Chúa Tể có tiền đồ rộng mở ậy.
Chúa Tể Vĩnh Dạ gật đầu, nói: “Vậy thì theo ta vào trong nói chuyện.”
Thế là Lục Trường Sinh đi theo Chúa Tể Vĩnh Dạ tiến vào học phủ Vĩnh Hằng.
Chẳng mấy chốc hai người đã ngồi đối diện nhau.
“Nói đi, chuyến này ngươi tới học phủ Vĩnh Hằng vì chuyện gì?”
Chúa Tể Vĩnh Dạ hỏi.
Hắn biết, Lục Trường Sinh không thể vô duyên vô cớ tìm đến học phủ Vĩnh Hằng.
Huống hồ gì Lục Trường Sinh đã trở thành Chúa Tể, có việc gì cần đến học phủ Vĩnh Hằng nữa?
Lục Trường Sinh cũng không vòng vo, hắn nói thẳng: “Tuy ta đã tấn thăng đệ tam cảnh, nhưng tu hành vẫn cần rất nhiều nước sông Thời Không Trường Hà, vậy nên cần có bảo vật không gian được tạo thành từ vật chất Bất Hủ.”
“Mà thuyền thời không chính là bảo vật như thế, vậy nên ta muốn mượn thuyền thời không một thời gian, để tiến vào Thời Không Trường Hà múc nước sông dùng cho việc để tu hành.”
Nghe nói mục đích chuyến này của Lục Trường Sinh là vì thuyền thời không, Chúa Tể Vĩnh Dạ lập tức lắc đầu, nói: “Không được! thuyền thời không là bảo vật của học phủ Vĩnh Hằng, ngoài đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng ra không ai có thể mượn dùng.”
“Hơn nữa ngay cả đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng muốn xin sử dụng thuyền thời không cũng có hạn chế thời gian. Điểm này ngươi hẳn là rõ nhất.”
“Vậy nên chuyện mượn thuyền thời không thì không cần nói nữa. Dù ta có đồng ý thì các vị Chúa Tể khác cũng sẽ không đồng ý.”
Chúa Tể Vĩnh Dạ kiên quyết từ chối.
Dù Lục Trường Sinh từng là đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng, thậm chí là đệ tử chân truyền số một đi nữa.
Nhưng chuyện cho mượn thuyền thời không là điều không thể.
Lục Trường Sinh nhíu mày.
Thực ra hắn đã đoán được chuyện rất có thể học phủ Vĩnh Hằng sẽ từ chối.
Nhưng hắn vẫn muốn thử xem sao.
Đáng tiếc giờ đã nhận được câu trả lời khẳng định.
“Chúa Tể Vĩnh Dạ, chẳng lẽ không có cách nào thương lượng sao?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Thương lượng…”
Chúa Tể Vĩnh Dạ ngẩng đầu nhìn Lục Trường Sinh.
Hắn không trực tiếp từ chối.
Bởi vì thật sự có thể thương lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận